
hế nào hay là cảm giác như vậy rõ ràng?
“Làm sao vậy?” Nhìn nàng có cử chỉ kỳ quái, hắn có chút bận tâm.
“Không có, không có, ta giống như nghe được thanh âm của một người bằng hữu.” Nàng thuận miệng đã nói ra.
“Bằng hữu?”
“Nghe nhầm a, nàng không thể nào xuất
hiện trong này.” Nói đến đây, tâm tình nàng không khỏi trầm xuống. Thật
sự rất tưởng niệm cha mẹ cùng bằng hữu a!
“Ngươi rất muốn bọn họ?” Hắn nói ra mục đích này.
An Nhược Lan không nói gì thừa nhận.
Thấy nàng tâm tình đột nhiên hạ, Mục
Thiên Ba tâm tình cũng liên tục bị kéo xuống, muốn an ủi nàng, rồi lại
không biết từ đâu ra tay, chỉ có thể buồn bực ở một bên cùng nàng.
Rất nhanh dứt bỏ tâm sự, nàng một lần
nữa tỉnh lại đi, ra vẻ không sao cả cười nói: “Không có chuyện gì, luôn luôn gặp mặt một ngày.” Ôm hi vọng cuộc sống mới có thể tràn ngập
khoái hoạt, nàng phải nhanh khoái hoạt vui mừng ở trong lúc này sống
được.
Ánh mắt nhìn đến hắn một bộ dáng tiều
tụy, nàng trêu chọc nói: “Ngược lại tướng quân người so với cái loại này tưởng niệm thân nhân sẽ chịu không nổi đâu, sao không đi sửa sang lại
dung mạo một chút, lại ngồi đây nghe chuyện của ta?”
Hắn cười, “Không sao, dù sao nơi này gần nhất cũng thành thói quan.”
Gần nhất? Chẳng lẽ là sau khi nàng bị bắt đi? Nàng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, “Gần nhất ngươi trải qua thật không tốt sao?”
“Khá tốt.”
“Tốt ở đâu chứ, tướng quân từ sau khi cô nương ất tích đều ăn không ngon ngủ không yên, đều gầy đi trông thấy
rõ.” Tứ Cửu thanh âm theo cửa sổ truyền đến.
Mục Thiên Ba thần sắc lập tức có chút xấu hổ.
An Nhược Lan trong lòng ấm áp, uất ức nở nụ cười, “Vậy ngươi nhanh đi nghỉ ngơi đi, ta sẽ thành thật đợi ở trạm
dịch, một bước cũng không rời.”
Hắn không có trả lời, chỉ là có chút lo lắng cau lại lông mày.
Nàng lập tức giật mình, sửa lại, “Vậy ngươi tại chỗ này nghỉ ngơi đi, hiện tại ta cũng không cần đến giường.”
“Lan nhi….” Hắn cầm tay nàng, thần sắc có chút kích động.
Nàng nháy mắt mấy cái. Lan nhi? Hảo thân mật xưng hô a, cái này người ngốc nhất cũng biết rõ là tình cảm tiến
thêm một bước chứ sao.
“Ngươi hội ở lại bên cạnh ta, nhé?” Hắn có chút không xác định, hỏi lại rất cẩn thận.
Nàng chỉ là cho hắn mượn giường nằm ngủ, hơn nữa giường này cũng không phải của nàng, chẳng lẽ hắn lại tưởng
tượng ra cái gì nữa rồi? Cho dù nàng thật sự thích hắn, nhưng là trước
mắt, nàng còn đang phân vân giữa ở lại cổ đại hay trở về hiện đại, nếu
có cơ hội trở lại, nàng nghỉ chính mình có thể sẽ đi a !?
Bởi vì trong lòng không xác định, nàng
có chút nhăn lông mày. Nàng chưa từng có việc như thế phải xác định qua, nàng không phải xác định như thế sẽ đi sao?
“Vì cái gì không trả lời?” Hắn cảm thấy trước nay chưa có nôn nóng như vậy, vì thần sắc của nàng do dự ?
Lấy lại bình tĩnh, nàng rất chân thành
nhìn hắn, “Mục Thiên Ba, đáp án này rất đơn giản, tuy nhiên nó có quan
hệ đến cuộc đời của ta, cho nên ta cảm thấy lo lắng là bình thường.”
“Đáp án của ngươi?”
Ánh mắt của nàng lại rơi vào tay của hắn cầm thượng, khóe môi có chút giơ lên, “Ta cũng không có đem tay của
mình rút về, đúng không?”
Mục Thiên Ba một hồi cuồng hỉ, “Ngươi đáp ứng rồi.”
Nàng cười không nói chuyện, Nàng vì cái
gì không đáp ứng? Lòng của nàng đã bắt đầu lưu luyến, nàng thuận theo
lòng mình có gì không đúng nhỉ!
áng sớm, An Nhược Lan có cảm giác trong
quan dịch khắp nơi tràn đầy không khí quỷ dị, chính xác là, mọi người
trong quan dịch rất kì quái.
Đi ngang qua hành lang gấp khúc thì gặp
Tứ Cửu đang rãnh rỗi, thừa dịp hỏi hắn: “Ngươi nói thử xem tại sao mọi
người lại nhìn ta với ánh mắt kì quái như vậy?” Làm cho nàng như muốn
phát điên lên.
Hắn liền rụt rụt, tiếng rất nhỏ nói với nàng: “Mọi người đều biết gia tối hôm qua ở tại phòng của ngươi không có trở về.”
“Bọn họ làm sao mà biết được?” Nàng nguy hiểm nhìn đến tiểu thị đồng rõ ràng đang muốn chui xuống đất.
Hắn chột dạ gãi đầu, “Ta…ta….ta không cẩn thận lỡ miệng nói.”
Không cẩn thận? An Nhược Lan hoàn toàn
không tin, dựa vào nàng thấy rõ là hắn cố ý nói, tiễu tử này không biết
vì cái gì chính là xem lý quận lớn chủ không vừa mắt, rất sớm từ trước
đều liên tiếp đối với nàng “Hiếu dùng đại nghĩa”, liên tiếp thêm mắm
thêm muối châm ngòi ly gián, không chừng nàng cùng Lý đại tiểu thư đến
nước này cũng một tay do hắn.
“Ta chỉ hiếu kì, Tứ Cửu, rốt cục đối với ngươi làm vậy thì có gì tốt?”
Ánh mắt của nàng nói cho Tứ Cửu biết nếu không nói thật hắn nhất định phải chết, hắn lập tức thức thời quyết
định nói thật, “Ta nghe những bằng hữu làm ở Vương Phủ nói qua, quận
chúa tình tình thật không tốt, thường xuyên đánh chửi hạ nhân.”
Nhân bất vi kỉ, chân lý này dù ở bất kì
nơi nào cũng là lời lẽ chí lý a! Náo loạn nửa ngày, tiểu tử này cũng vì
lợi ích cho tương lai của bản thân sau này.
Nàng hé mắt nhìn hắn, giống như cười mà
không phải cười nói, “Làm sao ngươi không nghĩ lại, vạn nhất ta cũng đối với hạ nhân không tốt thì sao?”
Hắn cười hắc hắc: “Ngài xem xét cũng
biết là có tâm địa lương thiện.” Mặc dù chuyện này đối với hắn cũng thập phần