
ất non.”
Simon thấy sắc mặt Nam Khôn đã trở lại
như thường, cảm thấy chắc chắn Nam Khơn sẽ không quan tâm đến chút sai
sót ấy nên cũng không nói nữa.
Không hề biết lời nói vô tình lúc nãy của lão đã khiến cho Nam Khôn hoài nghi Triển Du.
Lần trước lúc kiểm tra sức khỏe, xương
cốt của Triển Du chỉ mới khoảng 19 tuổi, nếu như cô là Aki thật sự là
làm sao xương cốt chỉ mới 19 tuổi, phải là 22 tuổi mới đúng. Máy móc sẽ
không nói dối, cho dù có sai lệch cũng không thể sai 3 năm, huống chi
những máy móc kia đều được hắn dùng giá cao nhập từ Đức về, sao có thể
chỉ là rác rưởi được?
Trong lòng Nam Khôn đã dậy sóng dữ dội nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt mưa gió bất động.
Hắn hỏi: “Còn có ai biết rõ việc này không?”
Simon lắc đầu: “Chỉ có tôi và trợ lí của tôi biết.”
“Tôi muốn nhờ ông giúp một việc.”
“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không có người khác biết.” Simon tự cho là thông minh cho rằng Nam Khôn muốn lão giúp hắn giấu
diếm thân phận thật sự của Aki bởi vì hắn muốn hoàn toàn giấu Aki đi.
Đàn ông đều vậy cả, đã muốn trong nhà cờ đỏ bồng bềnh lại còn muốn bên
ngoài cờ màu không ngã.
Tháng sau Nam Khôn đính hôn, đến khi đó làm sao nhà chính có thể chứa chấp Aki được?
“Cám ơn.”
Simon không nghi ngờ gì, cố làm ra vẻ cảm khái nói: “Tôi biết Aki đi theo cậu nhất định sẽ hạnh phúc, thật là mừng thay cho cô ấy.”
Nam Khôn không nói gì, nụ cười lạnh như băng chợt lóe lên từ đấy mắt.
Sau đó hai người lại hàn huyên nửa ngày
chuyện từ nam ra bắc, về sau Simon nhận một cuộc điện thoại, nói trợ lí
tìm lão có việc rồi ra về trước.
Ánh chiều tà xuyên thấu qua ô cửa sổ
thủy tinh chiếu vào trong phòng, làm cho tất cả mọi vật đều phủ lên một
tầng sáng vàng nhạt nhu hòa, mỏng manh xinh đẹp.
Nam Khôn ngồi một mình trong phòng làm việc thật lâu mới cầm điện thoại gọi cho A Đông: “Hiện giờ Aki đang làm gì?”
A Đông nói: “Ở trong vườn hoa đọc sách chơi đùa với con chó nhỏ.”
Nam Khôn day day mi tâm, trầm giọng dặn dò: “Tìm một lí do thích hợp lấy vân tĩnh mạch tay ngón cái của cô ấy, sau đó
đến văn phòng của chủ nhiệm Vương lấy phác đồ vân tay lần trước tôi mang tới về đây, cậu tự mình đi lấy, đừng để cho bất kì ai biết.”
A Đông lớn lên cùng hắn từ nhỏ, là tâm
phúc Nam Khôn tin cậy nhất, nghe Nam Khôn nói vậy thì dường như đã đoán
ra ngay nguyên do Nam Khôn muốn hắn đi làm việc đó, tất nhiên từ trước
đến nay hắn là người hiểu chuyện nên cũng không hỏi nhiều, cung kính
nhận lệnh rồi cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, A Đông cầm túi tư liệu đi vào, chỉ thấy Nam Khôn vẫn ngồi không nhúc nhích tại bàn làm việc, vẻ
mặt bình tĩnh không thể tưởng tượng nổi.
“Chỉ giống nhau 5%.” A Đông cung kinh đưa báo cáo phân tích cho hắn.
Nhận dạng tĩnh mạch ngón tay là kĩ thuật nhận dạng cao nhất trên thế giới, nó lợi dụng tia hồng ngoại xuyên qua
ngón tay tiến hành nhận dạng đường vân tĩnh mạch của ngón tay. Tính
chính xác cao hơn so với nhận dạng tròng đen hay vân tay. Bởi vì tĩnh
mạch được che giấu sau bộ phận cơ thể, tỷ lệ phục chế hoặc lấy cắp rất
nhỏ, gần như không hề bị yếu tố sinh lí hay hoàn cảnh ảnh hưởng.
Phác đồ vân tĩnh mạch của Triển Du và
phác đồ vân tĩnh mạch lúc trước Rini đưa tới chỉ có 5% độ tương tự, độ
tuổi của xương cốt cũng kém 3 năm.
Việc này đã nói rõ nên điều gì?
Nói rõ Aki hiện tại vốn không phải là Aki thật sự!
Nam Khôn xem xong không nói một lời ngồi đó, đôi mắt sâu thẳm đen láy ẩn chứa sát ý, nổi bật lên vẻ hung ác nham hiểm trên khuôn mặt càng làm cho người ta sợ hãi. Bóng đêm trong vắt mà lạnh lẽo, không khí mát lạnh, đêm nay quả thật Xích Thủy náo nhiệt chưa từng có từ trước tới nay.
Thanh Mộc mất tích, nhân viên quan trọng của chính phủ đột nhiên bí mật tới chơi, vũ khí vận chuyển sang Lào đột nhiên bị tạm giữ tại Đà Nẵng, Nam Khôn bận rộn đến nỗi chân không chạm
đất, tất nhiên không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện nữ nhi tình trường với Triển Du, cả đêm cũng không thấy người đâu, Triển Du cảm thấy đêm
nay nhất định sẽ là một đêm ngon giấc.
Nhưng đó chỉ là suy đoán, khi màn đêm
tĩnh lặng đã vào sâu thì ngoài cửa lại có tiếng động rất nhỏ bỗng dưng
cắt đứt mộng đẹp của cô.
“Tứ gia?” Triển Du đột nhiên bị làm tỉnh giấc nên đầu óc còn mơ màng, tay cũng theo phản xạ lần mò mở đèn lên.
Trong nháy mắt căn phòng sáng rực, Triển Du nheo nheo mắt rồi lại mở mắt chân thành nhìn về phía Nam Khôn.
Không biết có phải vì chưa tỉnh ngủ nên ý thức còn có chút hoảng hốt không, rõ ràng ánh mắt của hắn thâm trầm
tĩnh lặng hơn ngày thường, Triển Du cảm thấy giờ phút này hắn còn uy
nghiêm lạnh lùng hơn cả ban ngày.
Nam Khôn ngồi xuống bên cạnh cô, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Triển Du thót tim rồi lại cười tủm tỉm nhìn hắn, nịnh nọt: “Tứ gia hết bận rồi sao? Em còn nghĩ đêm nay ngài sẽ không đến đây cho nên đi ngủ trước.”
Cô cho rằng đêm nay nhất định Nam Khôn
sẽ không có thời gian đến quấy rối cô cho nên vẫn chưa làm công tác
chuẩn bị, “dì cả” không thể nào vẫn chưa hết, hiện giờ cô không bệnh
không tật nên thân thể khỏe như vâm, nếu đột nhiên Nam Khôn hứng lên thì phải tìm cớ gì để đẩy