
ửa hừng hực, nhưng lửa giận phỏng tay kia đã trở nên mềm
mại vì Triển Du, hắn cảm thấy mình là một nhân vật ngu xuẩn trong một vở hài kịch.
Bị cơn phẫn nộ điều khiển, hắn lựa chọn cách âm thầm trả thù.
Nhưng mà cái gọi là “trả thù” này vì sao lại không thể làm cho lửa giận trong lòng giảm xuống?
Lửa giận điên cuồng thấm vào máu, sôi
sục như muốn thiêu cháy của người, Triển Du cảm thấy thể lực của tên này quả thật làm cho người ta giận sôi, căn qua lật lại không lúc nào yên,
như muốn ngang ngược bá đạo phanh thây xẻ thịt cô ra.
Trong đầu càng hỗn loạn không chịu nổi, vừa thống khổ lại vừa vui sướng, giằng xé giống như sắp chết đi.
Triển Du toàn thân không còn chút sức
nằm xụi lơ trên giường, hai mắt đẫm lệ mơ màng nhìn Nam Khôn, trong lòng vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành
tiếng thở dài – cô và Nam Khôn vĩnh viễn sẽ không cùng chung một con
đường, cho nên có nhiều thứ cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Lúc sắp hết hơi lại cảm thấy Nam Khôn
đột nhiên ngừng lại, cô hơi bình tĩnh lại, khi đối diện với đôi mắt đen
lạnh lẹo của Nam Khôn trong lòng lại run lên, dấy lên cảm giác đêm nay
Nam Khôn rất không ổn, kết quả sau một giây lại thấy Nam Khôn đưa tay ra vỗ về khuôn mặt mình, dịu dàng giễu cợt: “Một cái “mặt nạ” thật như vậy, nhất định tốn không ít sức nhỉ?”
Sét đánh sấm rền cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
Triển Du bị vạch trần khiến cho sợ run
một lúc lâu, chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh giội vào, cái gì dục vọng
cái gì ảo tưởng đều bị giội tắt, chỉ có phẫn nộ điên cuồng gào thét
trong linh hồn, khuôn mặt trắng bệch của cô lạnh lẽo, khẽ rít ra vài chữ từ kẽ răng: “Lăn ra mau!”
Chỉ một câu nói của Nam Khôn đã biến một người phụ nữ vốn đang “dịu dàng” trở nên mạnh mẽ.
Nếu như nói chuyện Triển Du giả làm Aki
làm cho Nam Khôn cảm thấy nhục nhã chưa từng có, như vậy chuyện Nam Khôn đang làm không thể nghi ngờ là hành vi quá mức biết bao nhiêu lần đối
với Triển Du.
Thì ra chiều nay A Đông chạy tới lấy vân tĩnh mạch của cô vốn không phải là để đưa vào tư liệu nhận dạng của gác cổng!
Đến tột cùng làm sao hắn có thể phát hiện ra? Hay là cho tới bây giờ hắn chưa từng tin tưởng mình?
Quả thật Triển Du tức giận đến phát điên, điên cuồng giãy giụa muốn thoát thân.
Nam Khôn bắt lấy cổ tay cô cố định lại một chỗ, vòng eo cường tráng đột nhiên dùng lực, cười lạnh nói: “Không phải em vẫn luôn trông ngóng tôi làm vậy sao? Tôi làm như em mong muốn, sao em lại không thích thế?”
Lời nói này của hắn phiên dịch ra thành
thế này: không phải em luôn muốn tìm đường chết sao, tôi đây thỏa mãn
em, em gấp gáp cái gì.
“Tôi giết anh đồ khốn nạn!” Triển Du bị đâm vào khiến cho hai mắt tối đen, thật sự hận không thể chết
cùng hắn, nhưng mà lý trí lại không cho cô làm việc ngốc nghếch kia –
hiện giờ ngoại trừ biết mình đã bị lộ, những thứ khác cô không hề biết
gì.
Cho tới giờ khắc này chứng kiến biểu lộ
phẫn nộ chân thật của Triển Du, Nam Khôn mới cảm thấy lửa giận tích tụ
trong lòng rốt cuộc hơi dịu xuống một chút, ánh mắt sắc bén của hắn
không hề chớp khóa chặt lấy Triển Du, trầm giọng nói: “Nói đi, rốt cuộc cô là ai?”
Cảnh sát hình sự quốc tế, gián điệp hay là người được phái tới giám sát tôi?
Simon có thể không hề cảnh giác nói cho
hắn biết thân phận thật sự của Aki chứng tỏ người phụ nữ này không thể
nào là người của lão, Rini cùng Simon có quan hệ mật thiết, cô cũng
không thể nào là tai mắt của Rini, có thể tráo người của Simon và Rini
trước mặt bọn họ, còn có thể dễ dàng lừa gạt Thanh Mộc như vậy, tránh
thoát nhiều lần thử của hắn. Nhất định sau lưng cô có một đồng bọn rất
lợi hại, hơn nữa đang ở trong Xích Thủy.
Bọn họ trăm phương nghìn kế tiếp cận mình như vậy, đến tột cùng là có mục đích gì? Chẳng lẽ vì đám hàng kia của Simon? Triển Du tỉnh lại trong cơn đau đớn bén nhọn, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là ánh sáng hợp kim của vách tường lạnh lẽo.
Cô ngoái đầu nhìn quanh một lượt, căn
phòng to như vậy ngoại trừ chiếc giường cô đang nằm thì không còn thứ gì khác, cửa phòng đóng chặt, không có cửa sổ, không thể phân biệt rõ ngày đêm, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu. Ngoại trừ chiếc vòng cảm
ứng trên tay cô không có bất kì vũ khí tự vệ hoặc công cụ truyền tin
nào, cho nên trừ khi cô có thuật xuyên tường hay độn thổ, nếu không thì
tuyệt đối không thể chạy thoát.
Bốn phía yên lặng như tờ.
Triển Du nằm trên giường, mặt không biểu cảm nhìn lên trần nhà, thậm chí trong lòng cũng không dư thừa cảm xúc
mà đi thương tiếc cho trinh tiết của mình, chỉ bận rộn phân tích hồi
tưởng lại lời Nam Khôn nói – hắn cứ luôn hỏi cô là ai, hiện giờ lại nhốt mình trong căn phòng được phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chứng minh
ngoại trừ cô đã bị bại lộ thì bọn người Mục Hàn vẫn chưa bị phát hiện
ra.
Từ điểm này, hàng chân mày nhíu chặt của Triển Du rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, đang nghĩ người nào đó cũng
nên đến đây rồi thì chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, Triển Du quay đầu lại nhìn hắn một cái, chậm r