
hư vậy, lần trước cậu hai của hắn buôn đám kim cương kia, tuy cuối cùng thu được hàng về nhưng Simon lại ăn của lão 2 triệu đô tiền
hoa hồng, không được chút lợi lộc nào còn bị thiếu Simon một món nợ nhân tình, mọi người nói xem hắn làm sao nhịn được cơn tức này?”
Phượng Tường có chút nghi hoặc: “Đồng thời bán vũ khí cho cả hai nhà, rõ ràng tốn tiền lại còn phải đích thân đi cướp hàng trong tay kẻ khác, đeo lên lưng tội danh cướp đoạt, quân
phản chính phủ Isreal dựa cả vào hắn sao?”
Mục Hàn nói “Hàng vốn trị giá 5 tỷ
đô, Nam Khôn chỉ bán 60% giá, những tên kia nhiều lắm cũng chỉ tốn công
chuyển chở thôi, bọn họ có gì mà không đồng ý?”
Đổng Kiêu: “Tôi ngất, đúng là một tên bụng dạ đen tối chính cống, cả bụng toàn ý nghĩ xấu xa sôi ùng ục!”
Phượng Tường hỏi: “Vậy bây giờ tính thế nào?”
Mục Hàn nói: “Trước tiên chúng ta đã
thương lượng được, nhưng mà theo như kế hoạch của hắn, sau khi Nam Uy
thuận lợi tiếp quản Xích Thủy sẽ thông qua hắn tra ra hành động của bọn
Simon, về phần nhân số, tôi nghĩ Nam Khôn cùng tổ chức Hắc Hổ trợ giúp,
vấn đề này không lớn. Đến lúc đó số vũ khí kia sẽ có người đến lấy,
chúng ta cũng không cần quan tâm, đây cũng là điều kiện hắn đồng ý trợ
giúp chúng ta.”
“Cho nên hiện giờ tôi và Đổng Kiêu án binh bất động sao?” Chiến Cát từ nãy đến giờ yên lặng ít nói cũng lên tiếng.
Mục Hàn gật gật đầu: “Tên Nam Khôn
kia không thể hoàn toàn tin tưởng, tôi không hoàn toàn thẳng thắn với
hắn, cho nên hiện giờ hắn vẫn không biết thân phận thật sự của cậu và
Đổng Kiêu, hai người tiếp tục ở lại căn cứ lính đánh thuê trợ giúp bọn
tôi, ngày 15 tháng sau Du nhi sẽ dùng thân phận Thiên Diện Hồ gia nhập
vào đội lính đánh thuê. Đến lúc đó nếu như có chạm mặt nhau thì hãy ít
nói chuyện một chút, đừng để cho người khác lần ra đầu mối.”
“À…Du nhi giả làm Aki rất hoàn hảo mà, sao phải để cho cô ấy đến căn cứ lính đánh thuê làm gì?” Đổng Kiêu khó hiểu, trước mắt trừ bọn họ ra cũng chỉ có Nam Khôn cùng tâm
phúc của hắn biết thân phận thật của cô, Thanh Mộc mất tích đến nay chưa về, Triển Du giả làm Aki cũng không có ai phát hiện ra điều gì bất
thường, như vậy đã rất an toàn, nói lí ra thì hành động cũng thuận tiện, sao phải để cho cô tham gia vào đám sài lang kia?
Mạc Hàn lắc đầu, mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đây là yêu cầu của Nam Khôn.”
Mọi người càng nghi ngờ, đồng loạt nhìn
về phía Triển Du, bọn họ cũng đều biết lần này Triển Du bại lộ thân phận là vì Simon, cũng biết đêm hôm đó nhất định là đã chịu khổ nhưng lại
không biết cô chịu khổ thế nào, giờ phút này thấy sắc mặt cô tái nhợt
như sáp, mọi người vừa đau lòng lại vừa có chút tò mò.
Triển Du nhíu nhíu mày: “Tên khốn kia ăn phải củi khô, ý nghĩ xấu đầy mình, ai biết hắn lại đang có chủ ý gì.”
Vì vậy mọi người thức thời là không nhiều hơn nữa hỏi.
Chín giờ tối, Mục Hàn sắp xếp mọi việc xong, mấy người Chiến Cát lục đục rời đi.
Triển Du nhìn ra bên ngoài, cũng chuẩn
bị khởi hành trở lại biệt thự, vừa ra đến cửa đã thuận tay lấy đi cây
đao quân dụng M9 Hình Thiên thích nhất đi theo.
Hình Thiên nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của cô, mặt to ra lo lắng: “Lão đại cậu thấy không?”
“Thấy gì?”
“Dấu hôn, trên cổ Du nhi.”
Mục Hàn đang thu dọn đồ đạc dừng tay, không lên tiếng, vẻ lạnh băng hiện lên trong đáy mắt rồi biến mất trong chớp mắt.
“Cậu nói xem Du nhi có thể…” Muốn giết Nam Khôn không?
Một lúc sau Mục Hàn mới trả lời, giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc gì.
“Cô ấy tự biết chừng mực.” bốn chữ, tín nhiệm, dung túng, cũng là…xấu hổ trong lòng.
Chín giờ rưỡi tối, Nam Khôn cùng vài
chuyên gia thương thảo về loại súng cải tiến MKNS1 mới rồi trở về biệt
thự, nghe quản gia nói Triển Du bị Nam Trân gọi đi chơi mạt chượt hắn
còn tưởng rằng Triển Du không có nhà, kết quả vừa về phòng đẩy cửa ra đã bị một luồng sát khí mãnh liệt đánh vào mặt. Chẳng biết Triển Du trốn
trong phòng hắn từ lúc nào sau khi xác nhận đúng là hắn thì cho hắn một
đao.
Ánh sáng lạnh lẽo hiện lên, lưỡi đao sắc bén lặng yên xé toạc không khí.
Tất cả mọi người trong chi cục 9 đều
biết trong đội Liệp Ưng ngoại trừ Mục Hàn thì Triển Du có tốc độ nhanh
nhất, những đòn dùng chân có thể nói là xuất thần nhập hóa, hơn nữa cô
lại cực kì quen thuộc với kỳ kinh bát mạch trên người, thích đá vào tử
huyệt, người bị cô đá một cước không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Sức của cô cũng không tính là lớn nhưng
khi đánh trong khoảng cách quá gần cô lại có thêm một cây đao, hơn nữa
đôi chân của cô lại tràn đầy sức bật, rất ít người có thể lật người né
tránh, càng không nói đến đánh trả.
Giờ phút này động tác vung đao của cô
mặc dù không có ý đưa người khác vào chỗ chết nhưng cũng không kém phần
ngoan độc, thật sự lộ ra khí thế bức người, người bình thường muốn tránh quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng mà chỉ với vài động tác lách người của Nam Khôn cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi cục diện bị động kia, khi tới gần tủ trang sức hắn thuận tay dùng một chân nến làm vũ khí, vừa
đấu với Triển Du vừa chỉ dẫn: “Em nắm quá chặt sẽ hạn chế góc độ vung