
thầm cảm thán cô gái nhỏ này thật là
ghê gớm, chưa đầy hai tháng đã mê hoặc điên đảo Nam Khôn từ trước đến
nay vẫn không ham mê sắc đẹp, cũng hoa mắt ù tai – bữa dạ tiệc sinh nhật lớn như vậy quả thật là không thèm nể mặt nhà họ Đoàn, nỗi sỉ nhục này
mà cũng có thể nhẫn nhịn, thật đúng là phải phong cho nhà họ Đoàn danh
hiệu đại nhẫn nhịn.
Trong sảnh giăng đèn kết hoa, vừa phóng
tầm mắt nhìn đã thấy xa hoa, dàn nhạc trang nhã trông rất khác biệt đang diễn tấu trên sân khấu.
Những vị khách từ phương xa cũng lục đục vào trong sảnh tiệc, bác Trương quản gia nghênh đón mọi người vào trong sảnh.
A Đông ở trong phòng giám sát tự mình
chỉ huy nhân viên điều chỉnh tất cả các dụng cụ theo dõi từ mọi góc độ
trong sảnh, màn hình cỡ lớn đã thu lại không sót một cử động nào của
những vị khách trong đại sảnh.
Lúc này chính giữa màn hình là Nam Khôn
mặc âu phục chỉnh tề đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn, bên tay phải của hắn ôm mĩ nhân không thể nghi ngờ chính là Triển Du, áo choàng lông cừu trắng thuần rất xứng với bộ lễ phục màu đen, khiến cho cô trở nên quyến rũ động lòng người mà lại không mất đi vẻ thanh lệ đáng yêu.
Bữa tiệc tối vừa mới bắt đầu Nam Khôn đã diễn đủ bộ “Kiêm điệp tình nồng”, bình thường một người khô khan như
vậy mà đêm nay lại ôm eo hôn lên má trước mặt mọi người nhưng lại không
sến chút nào. Sau khi cắt bánh kem xong, hắn đi đến nói chuyện cùng một
vị quan chức chính phủ, cũng mang theo cả Triển Du. Nam Trân nhìn thấy
cũng không khỏi ngạc nhiên, còn lén ghi lại những lần “kề tai nói nhỏ”
của hai người.
A Đông ngồi trong phòng nhìn thấy rõ ràng nhưng lại không hề có ý ngăn cản.
Hơn bảy giờ tối, trong không khí náo
nhiệt của chủ nhân cùng những vị khách sau bữa tiệc tối, Nam Khôn dẫn
Triển Du đi tiễn khách, kết quả tiễn được một nửa số khách thì chung
quanh đột nhiên trở nên tối thui, ngay sau đó một tiếng “bùm” thật lớn
vang lên – đèn thủy tinh chính giữa đại sảnh rơi xuống, vỡ tan trên mặt
đất, những hạt thủy tinh văng khắp nơi.
Dường như chung quanh cũng yên tĩnh vài giây, sau đó một tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên.
Đêm nay trước đại sảnh nơi diễn ra bữa
tiệc, các vị khách đều phải đi qua máy kiểm tra kim loại, trừ đồ trang
sức của những vị khách nữ xinh đẹp thì bất kì chế phẩm nào từ kim loại
đều không được phép mang vào, giờ phút này trong ngoài đại sảnh đều đen
kịt, những vị khách xem trọng tính mạng quả thật đang rất luống cuống,
chen chúc lẫn nhau, kêu ra, hoảng sợ.
Triển Du bị người khác đụng phải vài
lần, đang muốn mở miệng nói chuyện với Nam Khôn thì bỗng nhiên cảm thấy
nguy hiểm đánh úp lại.
Cô bất thình lình ngước mắt lên, một viên đạn từ trong bóng tối bắn về phía ngực cô.
Mặc dù là đạn giấy nhưng từ khoảng cách năm mét cũng đủ gây ra lực sát thương, tay súng kia cách vị trí của cô cũng chừng 5 met.
Triển Du chỉ cảm thấy ngực bị một người
đánh vào một quyền không hề nhẹ, hơi khó chịu một chút nhưng cũng không
cảm nhận sâu sắc lắm.
Chết tiệt! Không phải nói 9h sao, hành động trước cũng không thèm nói một tiếng.
Triển Du bất mãn trong lòng nhưng cũng rất phối hợp, giả vờ thống khổ hừ hừ, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
“Aki!” Trong tiếng ồn ào chỉ nghe thấy tiếng gọi thuần hậu của Nam Khôn vang lên nặng nề như sấm rền
khiến cho không khí bỗng nhiên yên tĩnh trong giây lát, sau đó rốt cuộc
mọi người cũng kịp phản ứng nhận ra có người “trúng đạn”, hơn nữa còn
ngay tại đêm sinh nhật.
Khi đèn thủy tinh rơi xuống cửa chính đã đóng lại, những nhân vật nổi tiếng quyền quý nhận thức được tình cảnh
nguy hiểm lại càng thêm kinh hoàng khủng hoảng.
Sau khi Triển Du “trúng đạn” A Đông mới
cùng cảnh vệ xuất hiện, vừa điều khiển mọi người duy trì hiện trường vừa điều tra hung thủ. Bên ngoài lái xe đã đến sẵn, bác Trương dẫn hai
người Nam Khôn khẩn cấp rời khỏi bằng đường cửa sau.
Sau khi Triển Du được Nam Khôn bế lên xe đã “sống lại”, chất vấn: “Không phải nói 9h mới hành động sao? Sao lại vô cớ sớm hơn? Cũng không thèm nói trước một tiếng. Thiếu chút nữa tôi đã né.”
Nam Khôn không đếm xỉa tới nhìn chằm chằm vào ngực đang “chảy máu” của Triển Du, như đang có điều suy nghĩ: “Trong đại sảnh thật sự có sát thủ.”
Triển Du lấy làm kì lạ: “Trừ cậu cả của anh ra còn có ai muốn giết anh?”
Nam Khôn đính chính: “Không phải giết tôi, là giết em.”
Triển Du: “!!!”
Nam Khôn biết trong lòng cô có thắc mắc, nhàn nhạt ném lại một cái tên: “Đoàn Quốc Bân.”
Chỉ vào cái tên Triển Du đã đoán ra ngay chân tướng, không khỏi nhíu mày: “Mẹ nó chứ, anh lợi dụng tôi!”
Cô cùng bọn người Mục Hàn đều cho rằng
Nam Không cố ý tổ chức bữa tiệc sinh nhật này để cho cô được “chết” danh chính ngôn thuận, “chết” được mọi người biết đến, không ngờ tới tên
nhãi này thật ra lại muốn mượn cô chọc giận Đoàn Quốc Bân!
Nếu như cô đoán đúng thì hiện giờ đám người A Đông đã bắt được tên sát thủ kia rồi.
Aki là người Simon đưa cho Nam Khôn, đại biểu cho tình hữu nghị giữa Simon và Nam Khôn. Nam Khôn vô cùng yêu mến Aki, chuyện này Đoàn lão gia đã biết từ lâu, còn hứa trước khi Nam Khôn