
ùng vài
thứ linh tinh khác, còn có cả con dấu của các bộ trưởng mà nhân viên
quản lí có chết cũng không cho ai – cho nên thứ này cô đã lấy trộm.
Đổng Kiêu nhướn mày cười thần bí: “Sau này sẽ nói cho em biết.”
“Hứ, đoán cũng biết chẳng phải chuyện tốt lành gì.” Triển Du khinh thường bĩu môi, “Nếu không còn chuyện gì khác thì anh biến được rồi đấy.”
Đổng Kiêu lại khẽ nhướn mày: “Không thể chờ đợi được mà đuổi anh đi như vậy, thế nào, đang vội đi gặp tình lang à?”
Triển Du mở to mắt tà nghễ nhìn anh ta: “Có phải hôm nay anh ngứa da không hả? Nếu không em gãi giúp anh vài cái nhé?”
“Anh đây không dám làm phiền em đâu.” Đổng Kiêu cười không mấy lương thiện, đứng lên nói: “Thôi, không cản em đi gặp tình lang nữa.”
Anh ta vừa đi, Triển Du cũng không mất thời gian thêm nữa, đứng dậy đi về phía văn phòng Nam Khôn.
Sao mà ý nghĩ lại trùng hợp vậy chứ, cô mới vừa ra đến sảnh câu lạc bộ đã gặp được Nam Khôn đang đi về phía này.
Sau khi biết rõ thân phận thật của Triển Du, Nam Khôn đã nhìn thấy chân dung của cô qua ảnh, nhưng mà hiện giờ
nhìn tận mắt bản thân cô, hắn vẫn kinh hãi mà lắp bắp. Triển Du hiện giờ hoàn hoàn cởi bỏ ánh mắt dịu dàng thuần khiết của Aki, toàn thân đều
tản ra một hơi thở kiêu ngạo hoang dã, nguy hiểm mà kích thích, cực kì
có tính khiêu chiến, hơn nữa vẻ đẹp của cô lại rất tự nhiên, không mang
theo chút giả tạo nào, nhìn lâu lại thấy lòng người sợ hãi khó hiểu.
“Nghe nói vừa rồi tự dưng em lại dùng roi đánh con nhà người ta.” Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tĩnh lặng sâu không lường được của Nam Khôn ẩn hiện một vẻ sủng nịnh, “Rảnh rỗi như vậy, hay là bây giờ tôi tìm một việc cho em làm được không?”
“Rất tốt, nhưng mà phải nói rõ giá tiền trước đã.” Triển Du cười mà không cười nhìn hắn, đôi mắt trong veo trắng đen rõ
ràng như một dòng nước xanh biếc chảy xuôi, có hơi lay động, như vài
cánh hoa phiêu tán trong dòng suối ấm, thanh nhã mà xinh đẹp.
Giọng nói hoạt bát như giọt sương trong vắt làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nam Khôn rung động trong lòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh nói: “Giá tiền tùy ý em, đi thôi, theo tôi về biệt thư thay quần áo trước đã.”
Ban đầu Triển Du còn tưởng rằng hắn đang nói đùa, bây giờ nghe hắn nói vậy thì không khỏi kinh ngạc: “Anh nói thật sao?”
“Bằng không em nghĩ tôi đang nói giỡn với em sao?” Hàng chân mày của Nam Khôn hơi chau lại, dù vậy vẫn ung dung nhìn cô.
Trong nháy mắt Triển Du đăm chiêu: “Chuyện gì thế?”
“Ở đây không tiện nói, trở về sẽ nói cho em sau, đi thôi.”
Triển Du nhíu mày, nghĩ thầm, mình cũng chỉ mới đi có năm ngày, sao vừa về đến nơi mọi người lại thần bí như thế nhỉ?
Nam Khôn dẫn người về biệt thự, vẫn là
gian phòng kia, nhưng mà tất cả những gì “Aki” đã dùng đều được thay
đổi, đổi thành những vật phẩm rất xứng với thân phận cùng tính cách hiện giờ của Triển Du.
Triển Du nhìn căn phòng nhẹ nhàng thoải
mái, trong lòng có cảm giác khác thường, giống như một sợi lông vũ khẽ
cọ vào, có hơi ngứa, lại hơi tê – không chỉ có nội thất của gian phòng
phong cách mà những thứ trên bàn trang điểm, ngay cả túi đựng dụng cụ
trang điểm đều là màu lam nhạt cô thích nhất.
Những sở thích cực kì tư mật này ngoại
trừ ba và bọn người Mục Hàn thì không ai biết rõ – nhất định tên nhãi
này đã hối lộ tên Hình Thiên miệng rộng rồi.
Triển Du tựa vào bàn trang điểm, hai tay khoanh trước ngực: “Nói đi, đến tột cùng là anh muốn tôi giúp anh việc gì?”
Nam Khôn khôn lên tiếng, đi thẳng vào phòng để quần áo lấy ra một bộ váy dạ hội màu lam nhạt đưa cho cô, nói: “Đi theo tôi đến vịnh Thang Lang.”
Hai mắt Triển Du mở to: “Đến nhà họ Đoàn?”
Nam Khôn gật gật đầu, nói: “Lão gia tổ chức một bữa tiệc từ thiện, tôi đến quyên tiền, em đến…trộm đồ cho tôi.”
“Mẹ nó chứ, biết ngay trong bụng anh không có gì tốt mà.” Mặt Triển Du tràn đầy khinh bỉ nhìn hắn, “Tôi nói này, sao nhà họ Đoàn lại mời anh đến thế? Tốt xấu gì sau này cũng
thành thông gia, sao anh lại níu lấy người ta không tha thế hả?”
Tôi còn khi dễ anh thật sự không quan tâm, thì ra là giả nha.
Lúc này tâm tình Nam Khôn lại rất vui sướng, chậm rãi ghé sát vào cô, khẽ cười nói: “Thật ra em có thể trực tiếp hỏi tôi…về chuyện hôn ước kia mà.”
Lúc này Triển Du mới phát hiện ra vừa rồi mình đã nhanh mồm nhanh miệng tiết lộ bí mật trong lòng mình, thề thốt phủ nhận: “Đúng là tự kỉ, chưa từng thấy ai tự kỉ như anh, tôi chỉ thuận miệng nói thế
thôi, thế mà cũng có thể để anh liên tưởng đến chuyện khác không liên
quan, sức tưởng tượng thật là quá phong phú.”
Nam Khôn không nói gì, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, hai cánh tay vây quanh cô cũng chậm rãi siết lại.
Mặt Triển Du nóng lên, đẩy vai hắn ra, giọng điệu chột dạ: “Này này này, đừng có đứng gần như vậy, tôi với anh không quen biết.”
“Miệng cũng hôn, giường cũng lên rồi, còn nói không quen biết à?” Hai tay Nam Khôn siết chặt, hoàn toàn ôm cô vào trong lồng ngực, nói: “Nếu không thì bây giờ chúng ta thử tìm hiểu nhau một chút nhỉ?” Nói xong hắn lập tức biến ý nghĩ trong đầu thành hành động.
Tiếng mắng của Triển Du bị N