
am Khôn nuốt trở về, nghĩ thầm: Shit, trước kia sao lại không phát hiện ra tên nhãi
này không biết xấu hổ vậy nhỉ!
Lần này thời gian hôn của Nam Khôn cũng
không dài, hơn nữa chỉ là nụ hôn không sâu mang tính chất trấn an, sau
đó liên tục hôn vài cái lên mặt Triển Du rồi thả người ra, ấm giọng nói: “Nhanh thay quần áo đi, tôi đến thư phòng lấy cho em bản đồ địa hình và tư liệu giám sát hội trường.”
Tuy sóng trong lòng sớm đã dậy lên nhưng Nam Khôn vẫn tỏ ra hời hợt như vậy khiến cho Triển Du cũng không làm bộ nổi giận nữa, giả vờ điềm nhiên như không hói: “Hiện giờ tôi lấy thân phận gì mà đến bữa tiệc từ thiện của nhà họ Đoàn với anh, bị nhận ra thì làm sao?”
Nam Khôn mỉm cười: “Yên tâm, danh
tiếng của Thiên Diện Hồ vẫn chưa lớn đến nỗi phụ nữ trẻ em đều biết, đêm nay chỉ là những người cùng sở thích với lão gia thôi.” Bóng đêm ngoài cửa sổ tối như mực, một
tiếng “cạch cạch” rất nhỏ trong phòng đã phá vỡ không khí yên tĩnh chết
chóc vốn có. Tủ sắt mở ra, Triển Du cầm đèn pin quét qua một vòng, dường như không hề phí chút sức nào đã tìm được thứ Nam Khôn muốn cô trộm –
một cái chìa khóa.
Năm phút sau, cô “vào toilet trang điểm
lại” trở về vẫn nho nhã lịch sự nói lời “Cảm ơn” với người mở cửa cho
cô, sau đó bình tĩnh tự nhiên nhận lấy những ánh mắt hoặc tán thưởng
hoặc nghiền ngẫm hoặc hèn mọn bỉ ổi của một đám đàn ông, đi thẳng đến
chỗ Nam Khôn ngồi xuống.
Nam Khôn nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói gì, khóe miệng lại nở một nụ cười sủng nịnh.
Trên sân khấu Đoàn lão gia đang phát
biểu, Đoàn Kỳ đứng bên cạnh lão, mắt liếc nhìn Nam Khôn đang “liếc mắt
đưa tình” với Triển Du, trong lòng hận đến nhỏ máu nhưng trên mặt vẫn
giữ nụ cười ôn hòa ưu nhã.
Từ nhỏ cô ta đã biết mình trong tương
lai sẽ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Nam cho nên ngôn ngữ hành động
đều giả vờ hào phóng, luôn giữ mình trong sạch.
Khi còn bé cô ta không hiểu, nhưng vẫn
luôn nỗ lực vì kì vọng của ba mẹ và ông nội, về sau lúc còn ngây thơ, có lần đi theo ông nội đến nhà họ Nam làm khách, người văn tĩnh hướng nội
như cô ta bị một đứa nhóc trêu chọc không thoát ra được, Nam Khôn đã đến giải vây khiến cô ta cảm kích khôn cùng, cũng khiến cho cô ta hiểu được hàm nghĩa của câu xuân tâm nảy mầm.
Những người phụ nữ khác mê mệt Nam Khôn
có thể bởi vì tiền, nhưng cô ta thì không phải, những năm nay nếu không
phải vì tình yêu cuồng nhiệt, đối mặt với sự hờ hững của Nam Khôn cô
cũng sẽ không ẩn nhẫn như vậy, không ngờ tới kết quả Nam Khôn lại lạnh
lùng vô tình như thế.
Lúc trước khi ba nói sẽ giúp cô ta diệt
trừ Aki cô ta biết ba cũng không hề nói đùa, xuất phát từ sự ghen ghét
không nói nên lời nên cô ta cũng không lên tiếng ngăn cản, cô ta cho
rằng Aki biến mất sẽ là kết thúc cho vận đào hoa của Nam Khôn, không ngờ tới một vật cưng dịu dàng đáng yêu chết đi lại xuất hiện một thiếu nữ
xinh đẹp khí phái bức người như vậy.
Cô ta hận người phụ nữ bên cạnh Nam Khôn, cũng hận cả Nam Khôn, càng hận mình quá ngốc.
Nhưng trong khi oán hận cùng không cam
lòng cô ta cũng sinh ra rất nhiều nghi hoặc, vì sao một Nam Khôn nghiêm
cẩn tự kiềm chế gần đây lại đột nhiên trở nên phong lưu như vậy? Là vì
bất mãn cô dung túng cho Nam Trân hại Aki sao? Hay là vì bất mãn chuyện
lần trước ông nội đã ép buộc hắn?
Đoàn thiên kim đáng thương đang ngập
tràn uất ức không có chỗ giải tỏa, trong lòng còn đang oán hận Nam Khôn
bạc tình, nhưng cô ta không biết Nam Khôn vô tình vô nghĩa với cô ta như vậy thật ra còn có nguyên nhân khác!
10h30 tối, bữa tiệc từ thiện kết thúc mỹ mãn, tất cả thương gia chơi đồ cổ đều lục đục ra về, Nam Khôn cùng
Triển Du cũng lên xe dẹp đường hồi phủ.
Sau khi lên xe, Triển Du đưa thứ vừa trộm được cho Nam Khôn, trôi chảy hỏi một câu: “Không phải loại két bảo hiểm cá nhân của Pháp này cần phải có ba chìa khóa sao?”
Nam Khôn biết cô chỉ muốn mượn vấn đề này để hỏi chuyện khác, nhìn cô một cái thật sâu, nói: “Chìa khóa này là của ba tôi.”
Triển Du cảm thấy kinh ngạc: “Sao lại ở chỗ của Đoàn lão gia?”
Cô tin chắc rằng Nam Khôn sẽ không giao chiếc chìa khóa của ba mình cho Đoàn Quốc Hùng.
Nam Khôn không lên tiếng, chân mày hơi
chau lại, đáy mắt như tăng thêm một chút hận thù, sau nửa ngày mới nghe
hắn lạnh lùng nói: “Trước khi chết ba tôi đưa chiếc chìa khóa này cho mẹ tôi, lão ta đã đoạt lấy nó từ tay mẹ tôi, còn giết bà.”
Triển Du trợn mắt há mồm, còn chưa nói gì đã nghe hắn nói: “Trong két sắt có giấy chuyển nhượng 20% cổ phần của Hải Thiên cùng văn kiện
về quỹ tín thác, văn kiện đã được công chứng, người thừa kế phải là ba
tôi hoặc con ruột của ông ấy, thời hạn hiệu lực là 10 năm. Cho nên trong thời hạn hiệu lực, cho dù bọn họ có tìm được luật sư cướp được ba chiếc chìa khóa cũng vô dụng, nhưng đến khi hết hiệu lực, nếu như cổ phần
không có người thừa kế thì văn kiện này có thể mất hiệu lực bất cứ lúc
nào, đến lúc đó phải mở cuộc họp ban giám đốc để quyết định.”
Tháng sau văn kiện này sẽ hết hiệu lực,
luật sư biết rõ chuyện năm đó cũng đã bị Đoàn Quốc Hùng đuổi cùng giết
tận. May mà đầu t