
uần này lão hồ ly kia đã lấy chiếc chìa khóa này ra từ
két bảo hiểm trong ngân hàng Thụy Sĩ, bằng không đến tháng sau có lấy
được chìa khóa cũng uổng công.
Triển Du biết tập đoàn Hải Thiên là tập
đoàn lúc trước Đoàn Quốc Hùng và ông nội của Nam Khôn đã cùng đồng sáng
lập, cũng biết hiện giờ Nam Khôn chỉ có 29% cổ phần, không có tiếng nói
lớn nhất, bởi vì chủ tịch Đoàn Quốc Hùng nắm trong tay 43% cổ phần Hải
Thiên.
Chỉ là cô không biết ân oán giữa Nam Khôn và nhà họ Đoàn lại phức tạp như vậy.
“Năm đó ông nội đã nhận ra lòng lang
dạ thú của Đoàn Quốc Hùng, nhưng ba tôi trời sinh tính tình lương thiện, cũng không phải là người giỏi kinh doanh, cho nên ông nội mới nghĩ cách chừa lại cho ba tôi một đường lui, ai ngờ tới lại bởi vì vậy mà dẫn
đến họa sát thân cho ông.”
“Ba anh cũng bị lão ta hại chết sao?!” Triển Du nghĩ thầm, ba của anh không phải bị ông ngoại anh hại chết sao?
Nam Khôn như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, hàng mi anh tuấn cau lại, cứng ngắc nói: “Là lão ta đã cáo mật với ông ngoại tôi.”
Triển Du biết đào sâu thêm nữa chính là
chuyện xấu của nhà người ta, lại thấy sắc mặt Nam Khôn khó coi như vậy
nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ ném cảm xúc nói một câu: “Khó trách gần đây anh lại níu lấy nhà họ Đoàn không tha.”
Phòng chừng tháng sau cả nhà họ Đoàn sẽ bị Nam Khôn đánh cho thảm hại đây.
Người ta nói thù giết cha không đội trời chung, Đoàn Quốc Hùng này chẳng những hại chết ba hắn, còn giết của mẹ
hắn. Mối huyết hải thâm thù này, cũng thật là phục hắn, có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hiện giờ rốt cuộc cũng đã có đủ năng lực để trả thù, cô cảm thấy chắc chắn Nam Khôn sẽ không dễ dàng để cho Đoàn Quốc Hùng
chết như vậy – có đôi khi cái chết là sự trừng phạt nhẹ nhàng nhất, để
cho lão sống không được, chết không xong, trốn cũng không thoát, đến khi không chịu nổi phải kêu khổ mới thôi.
Chỉ là cô có chút vấn đề nghĩ không ra: “Năm đó ông ngoại anh là người khôn khéo như vậy mà cũng không phát hiện ra điểm gì khác thường sao?”
Nam Khôn hờ hững nhìn cô, yên lặng một lúc lâu mới nói: “Lúc ấy ông ngoại bị chuyện của ba và cậu hai làm cho tức giận phát bệnh
tim, kết quả vẫn chưa xuất viện đã nghe tin dữ của mẹ. Ông ấy hôn mê hơn ba năm, sau khi tỉnh lại đã không còn nhớ rõ rất nhiều chuyện.”
Thấy sắc mặt Nam Khôn như vậy, chắc hẳn quãng thời gian kia nhất định đã rất khó khăn với hắn.
Triển Du đột nhiên cảm thấy mình có hơi bà tám, vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng ròi, đêm nay giúp anh một việc lớn như vậy, anh làm sao cảm tạ tôi đây?”
Nam Khôn thoáng giật mình, bình tĩnh nói: “Em nói đi.”
Triển Du không ngờ tới hắn lại phóng
khoáng như vậy, lại còn ném cầu trở lại, nhưng nhất thời cũng không có ý muốn trục lợi, nói đùa: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng sống sung túc như vậy nên cũng không biết tính thế nào, anh cứ cho đại một cái giá đi.”
Nam Khôn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi nghiêm trang nói: “Không thì đêm nay tôi lấy thân báo đáp vậy.”
“Hứ! Thật là không biết xấu hổ.” Triển Du thật sự muốn cho mình một cái tát, ai bảo miệng mày tùy tiện! Ai bảo mày mềm lòng! Đáng đánh!
Nam Khôn thấy cô trừng mắt, xấu hổ và
giận dữ thì bao ấm ức trong lòng trong nháy mắt đã bị quét sạch, giọng
nói hiếm khi ngả ngớn như vậy: “Lần trước đã không cho em cảm nhận
được vui sướng tình thú gì là tôi không đúng, đêm nay nhất định phải cố
gắng thỏa mãn em, em nói xem có được không?”
Trước kia Triển Du chỉ cảm thấy da mặt
của tên Hình Thiên lưu manh dày hơn cả từ điển Tân Hoa, không ngờ tới độ lưu manh của Nam Khôn còn hơn cả quỷ không mặc quần áo – quá là không
biết xấu hổ. Đối phó với tên mặt dày này, dù có nói tiếp cái gì cũng đều là tự rước lấy nhục.
Cho nên cô nhịn xuống ham muốn gào ầm lên, quay đầu nhìn ra bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ, không tiếp lời.
“Không nói lời nào, chính là ngầm đồng ý hả?”
Hơi thở nam tính nồng đậm mang theo cảm
giác áp bức chậm rãi tới gần, Triển Du không còn cách nào tiếp tục bình
tĩnh được nữa, quay đầu lại giận dữ thét lên: “Anh mà còn tới gần nữa…ưm.”
Hình như Nam Khôn rất thích đánh lén như vậy, hơn nữa lần nào cũng nhắm rất chuẩn, nhưng mà lần này sau khi
buông ra hắn không cho Triển Du có cơ hội trốn tránh nữa, đôi mắt sâu
thẳm khóa lấy cô, hỏi: “Có phải em còn giận tôi vì chuyện lần trước không?”
Triển Du bị vây trong vách xe và lồng ngực hắn, tiến lùi đều không được, không tự nhiên nói: “Anh buông ra.”
Nam Khôn chẳng những không buông mà ngược lại còn tới gần hơn: “Đêm đó không phải tôi tức giận với em hiện giờ, cho nên tôi cũng không cảm
thấy có lỗi vì hành vi đêm đó của mình, nhưng nếu trong lòng em vẫn còn
vướng mắc chuyện đó thì có thể cho tôi thêm vài dao nữa, ta sẽ không oán hận. Làm vậy cũng không phải bởi vì cảm giác tội lỗi, chỉ bởi vì tôi
thích em, hiểu chưa?”
Cho tới bây giờ hắn chưa từng yêu mến ai, cho nên lúc mới bắt đầu hắn cũng không biết cảm giác đó gọi là thích hay là yêu.
Aki dịu dàng động lòng người đã từng
khiến cho hắn động lòng, nhưng lại không đủ để làm cho hắn hiểu được
tình yêu chân chính giữ