
tốt đang lái xe kia.
Một tuần qua, cô phải nghe theo lời bá đạo của anh, mỗi ngày ngoan ngoãn cùng anh đến tập đoàn Đông Khôi.
"Anh sợ em cô đơn." Thừa dịp dừng đèn đỏ thì anh quay đầu nhìn cô nói.
Kỳ thật là anh sợ chính anh cô đơn, cũng sợ rằng người mới trở lại bên cạnh anh lại biến mất.
"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em không sợ cô đơn có được không?" Cô tức giận hung hăng nhìn anh bằng con mắt toàn lòng trắng.
"Phải không?" Biết nguyên nhân cô hờn giận là do chính anh, nhưng anh nhất định phải mau chóng bổ sung khoảng thời gian hai người bị chia lìa, từng phút từng giây đều không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh.
"Đương nhiên."
Đáng chết, anh có thể hay không cần phải dùng bộ dạng thâm tình và chân thành kia nhìn cô! Biểu tình như vậy làm cho cô không biết phải làm sao cho đúng.
Ngưng Thẩm cố ý xoay đầu qua bên kia, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Phát hiện trên mặt cô không được tự nhiên, anh hiểu rõ cười cười.
Tuy rằng cô đã quên mất anh, nhưng có rất nhiều điều không thay đổi, dù là cô bây giờ hay là Phán Phán.......Giống như, tính cô ăn mềm chứ không ăn cứng.
Tuy rằng mấy ngày qua cô luôn tránh né anh, nhưng anh luôn luôn có biện pháp làm cho cô muốn trốn cũng trốn không được.
Tựa như chuyện ngủ cùng nhau, lúc đầu cô sống chết cự tuyệt, mà anh chỉ nói một câu.
"Trước kia đều là hai người ngủ chung, hiện tại em không dám, thật nhát gan."
Cô lập tức dùng ánh mắt không chịu thua nhìn anh, sau đó không nói hai lời nhảy lên giường nằm cạnh anh.
Nhưng mà, tuy rằng mục đích của anh đã đạt được, lại không nghĩ rằng khi hai người nằm chung------trên cùng một cái giường, cũng không thể chạm vào cô, điều này thật dày vò, khó chịu và đau khổ.
Mỗi đêm, anh không thể cả đêm vào tắm nước lạnh, chỉ có thể nhịn cả người đầy lửa nóng, nhìn chằm chằm vào khuôn mắt tinh khiết không phòng bị khi ngủ của cô cho đến khi trời sáng.
"Tốt nhất nói trước, đến công ty không cần đối với em lại ôm ấp." Sau khi cho xe chạy vào bãi đỗ xe, Ngưng Thẩm nhìn anh nhắc nhở.
"Vậy trước hết em bồi thường cho anh."
"Cái gì? Bồi thường như thế nào?" Vẻ mặt cô khó hiểu quay đầu nhìn anh.
"Như vậy."
Nói vừa xong, khi cô chưa kịp phản ứng thì anh đã hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Tiếp theo, anh linh hoạt dùng lưỡi mở môi cô, tận tình hút lấy vị ngọt trong miệng cô.
"Uhm........"
Cô nên đẩy anh ra, nhưng mà........Giờ phút này, đầu óc rối loạn nóng rừng rực, ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có, toàn thân hoàn toàn không có sức lực, đừng nói chi là chống cự.
Vì sao? Vì sao cô không thể chống lại được sự quyến rũ của anh?
Anh luôn đợi lúc cô không phòng bị, vụng trộm cướp lấy nụ hôn của cô, mỗi lần đều đem cô hôn đến đầu óc quay cuồng, trầm mê không thôi........
Nhưng anh lại thực hiện đúng như đã giao ước, không có làm chuyện gì vượt quá nụ hôn với cô.
Cô biết anh nhất định rất khó chịu, bởi vì, ngoài mặt là cô đang ngủ, nhưng kỳ thật cô biết, anh mỗi đêm đều đi vô phòng tắm nhiều lần.
Cho nên, sự quan tâm của anh, cô không phải là không cảm nhận được.
Ngược lại, cô đã dần dần yêu thích việc có anh hàng ngày làm bạn.
Chính là, cho đến bây giờ, cô vẫn không nhớ ra cô là ai, những việc có liên quan đến anh, ngay cả một chút kí ức cũng đều không có.
Đáng giận là, anh lại có ý xấu không nói cho cô một chữ nào liên quan đến quá khứ của cô.
Kết thúc một nụ hôn nóng bỏng, hai người đều thở gấp không thôi.
Vẻ mặt Ngưng Thẩm ửng đỏ nhìn Diêm Tập Phi, mở to đôi mắt tràn ngập dục vọng và sương mù, môi của cô bị hôn đến đỏ bừng, giống như lời mời đối với anh, một lần nữa nhấm nháp vị ngọt động lòng người của cô.
"Em............Thật khiến cho người khác không thể kiềm chế được.........". Trong mắt xuất hiện dục vọng, anh không nhịn được vươn tay, khẽ vuốt đôi môi của cô.
"Em..........Chúng ta nên đi ra ngoài..............". Lấy lại được một chút lý trí, cô nhịn không được mà đỏ mặt nói, sau đó thẹn thùng cúi đầu.
"Chúng ta có thể đừng đi vào.........". Anh ám chỉ lời nói của cô rất đúng.
"Anh............đáng ghét." Ngưng Thẩm đánh một cái vào trong ngực của Diêm Tập Phi.
"Không đùa em nữa, đi nhanh thôi! Có người đang chờ chúng ta."
"Là ai?" Cô tò mò hỏi.
"Chờ chút nữa em sẽ biết."
Anh làm bộ dáng thần bí, làm cô tò mò không thôi.
******************************************************
"Ôi trời ơi, Phán Phán? Thật là em?"
Hai người đi vào văn phòng, chỉ thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi bên trong.
Đầu tiên anh ta kinh ngạc nói to một tiếng, tiếp theo liền rất nhanh chạy đến chỗ Ngưng Thẩm, gắt gao đem cô ôm lấy, làm cho cô cơ hồ không thể thở nỗi.
"Tập Phi ở trong điện thoại nói đã tìm được em, anh còn tưởng rằng cậu ta nhớ em đến điên rồi mới nói chuyện như vậy, không nghĩ tới em thật sự không có chết? Thật sự tốt quá, ông trời có mắt? Bất quá em cũng thật sự tuyệt tình, hai năm qua đều không liên lạc với bọn anh, em rốt cuộc đã chạy đi đâu?".
Liên tiếp nói ra một tràng, Tráng Sĩ Đức cơ bản không phát hiện thiên hạ trong lòng, sắc mặt đã muốn tái nhợt, rất muốn hét lên.
"Anh........Anh là ai? Buông...