
hư mưa, cứ thế chiếm lấy. Không chỗ trốn Tô Thiển cứ để An Thần hôn triền miên rồi tựa đầu vào vào cổ mình.
"Em dọa chết anh, cô bé hư."
Đột nhiên, Tô Thiển có chút nghẹn ngào. Mặc dù An Thần bá đạo nhưng cô cũng thấy được anh thật sự yêu mình.
Nhưng An Thần không phải là hình mẫu người chồng lí tưởng của cô. An
Thần quá hoàn mỹ, mà cô chỉ muốn tìm người chồng thật thà, đoàng hoàng,
một người đàn ông bình thường. Tô Thiển là người rất lười, cô đặc biệt
không thích cảm giác không an toàn.
"Do anh tới trễ..."
Tay anh lại dần không an phận. Tô Thiển vội vàng lên tiếng.
Mới sáng sớm anh ta đã không có ý định bỏ qua cho mình sao? Edit: Ninô
Beta: Vân
An Thần liều mạng cởi áo ngủ của Tô Thiển, bàn tay thuận thế di chuyển
xuống phía dưới, cười xấu xa bên tai Tô Thiển: "Thân thể em không thoải
mái, hôm nay không có sức đi học đâu."
Khóe miệng Tô Thiển giật giật, cô không có sức đi học cũng chẳng dư sức cho anh giày vò.
Cho nên, giả ngất là thượng sách...
An Thần cố gắng tạo lửa nhưng lại không có được chút xíu phản ứng nào
của Tô Thiển, liền dừng động tác, cắn một cái lên một bầu ngực.
"A...Đau..."
Tô Thiển phản xạ có điều kiện, cong người lên, ôm lấy đầu anh.
"Em cứ giả ngất thêm chút nữa, anh cho em mấy ngày không xuống được
giường luôn." Giọng pha chút đe dọa của An Thần truyền vào tai Tô Thiển
khiến cô dựng hết cả tóc gáy.
"Chính anh nói em không có sức còn gì..." Tô Thiển ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.
An Thần lại cắn nốt vào bên còn lại, ngẩng đầu lên, tà ác nói: "Anh sẽ
không để em phải động, anh sẽ cố gắng không khiến em tổn thất chút sức
lực nào."
Vẻ mặt hết trắng lại xanh của Tô Thiển, giờ được thay thế bởi một màu hồng: "Vô sỉ..."
Vô sỉ, dường như cô đã từ chối, nhưng không nghĩ tới mình từ chối anh
nhiều lần. Mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần bị anh lột sạch sẽ, Tô Thiển cô cũng thẹn tới mức hận không tìm được lỗ nẻ nào dưới đất mà chui xuống.
An Thần giữ chặt lấy eo ếch của Tô Thiển, gầm lên một tiếng, tiểu Tô
Thiển bao quanh thật chặt lấy tiểu An Thần. An Thần vẫn không nhúc
nhích, giữ chặt đầu Tô Thiển, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Tô Thiển,
nói em yêu anh đi."
Tô Thiển dừng một chút, rủ mi, cắn chặt môi.
Sắc mặt An Thần ngày càng mờ nhưng anh biết cô gái này không yêu anh.
Anh chỉ có thể dùng sức mạnh của mình để giữ cô lại bên cạnh, công thân
công tâm!
Lại một lần nữa nâng đầu Tô Thiển lên: “Nói, Tô Thiển vĩnh viễn chỉ yêu An Thần."
Tô Thiển há hốc mồm, không nói nổi nên lời, một lúc lâu sau mới đáp: " An Thần, em nghĩ em muốn rồi..."
An Thần ngẩn cả người, bảo cô nói yêu mình mà khó khăn thế sao? Quả nhiên không thèm để ý tới sự xấu hổ của bản thân.
Cô không muốn nói, anh lại càng muốn nghe cô nói: "Em không nói, anh
liền bất động, nếu em vẫn tiếp tục không nói, anh cũng sẽ không cử động. Bảo bối, thời gian của anh còn rất nhiều, em thật sự muốn lãng phí cùng anh sao?"
Tô Thiển nhức hết cả đầu. Thật rối quá, người này vẫn chưa chịu buông tha cho cô sao?
"Em nói rồi, Tô Thiển sẽ vĩnh yêu và không dối gạt An Thần..." Edit: Ninô
Beta: Vân
Những lời này đã đủ để hiểu chưa?
Biểu tình này nằm hết trong dự liệu của An Thần, anh nâng cằm cô lên:
"Sớm muộn gì em cũng sẽ yêu anh thôi! Bây giờ, nói, Tô Thiển sẽ vĩnh
viễn yêu An Thần, anh muốn nghe, muốn nghe!"
Tô Thiển ngơ ngác nhìn vẻ mặt côn đồ của An Thần, chớp chớp đôi mắt đen lay láy: "An Thần, anh không sao chứ?"
Rốt cuộc anh nghĩ như thế nào? Có thể hiểu là tình cảm của bản thân chưa thể bắt buộc cô nói yêu anh.
An Thần hít một hơi thật sâu, không đủ kiên nhẫn chờ nữa, bất mãn hung hăng động đậy một cái rồi ngừng: "Nói, nhanh lên!"
Tô Thiển dở khóc dở cười, lòng dạ người đàn ông này quá tham lam, không
chỉ muốn cơ thể mình, còn muốn cướp luôn trái tim sao? Tô Thiển nhẹ
nhàng vòng qua hông An Thần: "Tô Thiển vĩnh viễn chỉ yêu An Thần..."
Giống như nhận được sự khích lệ, An Thần từng chút từng chút động chạm,
đâm sâu vào chỗ sâu nhất, mỗi lần làm Tô Thiển không nhịn được nghĩ gọi
lớn hơn, Tô Thiển cắn môi, thật khó chịu!
Ánh mắt An Thần tràn ngập nụ cười, phía dưới đang hết sức đè nén, mà Tô
Thiển lại quá sức mê người khiến anh không nhịn được lại muốn trêu trọc
cô.
Cắn ngực cô khiến chúng đỏ bừng lên rồi lại nuốt cái miệng nhỏ nhắn vào
bụng, nghe cô ở dưới thân trằn trọc, yêu kiều, khóe miệng An Thần cười
tới muốn rách ra.
Sau mấy trận bị giày vò, Tô Thiển cũng đã đói bụng, An Thần phân phó
người giúp việc mang mấy món thật ngon tới phòng bệnh. An Thần bón từng
thìa cháo nhỏ cho Tô Thiển.
Tô Thiển đỏ bừng cả người, nghiêm mặt, lại thấy hành động này của An Thần thật khiến người khác thấy buồn nôn.
Thức ăn ngon ở trước mặt, trước giờ Tô Thiển chưa bao giờ không tự nhiên như hiện tại. Cô do dự mấy giây, không ăn, thức ăn sẽ yên vị trong bụng người khác mà Tô Thiển tuyệt nhiên không phải là người sẽ bạc đãi bản
thân thế.
Tô Thiển nhanh tay, lẹ mắt chọn được miếng thịt sườn cho vào bát mình,
cô chăm chú gặm xương, không hề để ý có người nãy g