
hài lòng, nhếch miệng: "Ngoan ~~~" .
Khóe miệng An Thần khẽ co giật, cố ý lạnh giọng: "Tô Thiển, em thật to gan! ! !" .
Anh phát hiện, người phụ nữ này ở trước mặt mình càng ngày càng không có quy củ.
Đây là không phải đại biểu, cô càng ngày càng hướng đến gần mình?
Tô Thiển ngượng ngùng rút tay về, im lặng sờ những lọn tóc ướt của mình.
An Thần nín thở buồn cười, từ trong ngăn tủ tìm ra máy sấy, giống như
thường ngày hay làm cho cô, mái tóc dài đen nhánh từ trong ngón tay thon dài của An Thần được gở ra.
Nắm lên một lọn tóc đưa lại gần chóp mũi ngửi rồi lại ngửi, anh chính là thích mùi hương này ở trên tóc cô.
"Em thực sự không muốn đi học vào ngày mai chứ?" .
Cô trừng mắt nhìn, rối rắm nhớ lại An Thần nói muốn đến trường học công
khai quan hệ của bọn họ, cô còn không nghĩ không biết về sau ở trường
học sẽ bị coi như thần vật như thế nào đây nữa.
Đến khi An Thần xác định tóc của cô không ướt nữa thì mới thu hồi máy
sấy, nắm cả eo thon của cô tiếp tục vuốt vuốt tóc hỏi ngược lại :"Em
không phải hi vọng anh đi sao? ? ?" .
Cô phát hiện cô càng ngày càng thích anh rồi.
Tô Thiển gần như là không chút do dự liền gật đầu, chỉ có những lúc cô ở trường học mới không có ánh hào quang của An Thần chiếu vào, đó là nơi
duy nhất cô cảm thấy không áp lực, cũng là nơi duy nhất cô thấy tự do,
không cần ngày ngày bị đủ mọi ánh nhìn chăm chú.
Trong lòng An Thần mặc dù mất mát, nhưng không có biểu hiện ở trên mặt, chỉ là ở trên eo cô ôm càng chặt
Trong ý thức, anh đã nhận định Tô Thiển không muốn thừa nhận anh mới không muốn công khai .
"Vậy em có thể đáp ứng cho anh cùng tham gia hội học sinh?" . Đem cằm
tựa vào bả vai của cô, bào trì không khí cùng cô thương lượng.
Ở trong lòng riêng lại bắt đầu khi dễ mình, An Thần anh luôn luôn làm
thật việc gọn gàng, không ướt át bẩn thỉu cả người sảng khoái. Người phụ nữ này muốn cùng cô nói tiếp thì phải để xuống kiêu ngạo cùng lòng tự
ái thì mới tranh thủ thắng được tâm của cô.
Tô Thiển khoát khoát đầu ngón tay, bày tỏ không đồng ý, rồi lại cùng anh cam kết, chỉ là qua loa qua loa mà thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
"Vậy không được, vậy đâu có công bằng với anh, hoặc là cho anh đi, hoặc
là em không đi, cô bé chết tiệt, đừng mơ tưởng cò kè mặc cả với anh." .
Anh cảm thấy, anh nhẫn nhịn, dung túng cô thì cô lại được voi đòi tiên.
Thừa dịp cô còn chưa có chân chính cưỡi trên đầu anh thì bây giờ phải lôi cô xuống, tránh cho hối hận không kịp.
Tô Thiển im lặng, có chút nhức đầu vịn cái trán, An Thần càng ngày càng
vô lý làm cô nhức đầu, vừa mới bắt đầu cô còn muốn cùng anh thương
lượng, hiện tại cảm thấy như vậy cũng vô dụng, chỉ cần anh kiên quyết
không đáp ứng thì dù trăm miệng cũng không nói lại.
"Em tính thế này nhé. Anh cùng đi đến trường học với em, nhưng không cho anh công khai quan hệ của chúng ta, em cũng sẽ không cùng người nọ gặp
mặt, như vậy được chứ?" .
Thấy An Thần nghe vậy thì có vẻ do dự, Tô Thiển lập tức buồn bã nhìn anh, ánh mắt càng ngày càng buồn bã.
An Thần cuối cùng không nhìn nổi rồi, mới dừng tay: "Được rồi. . . ." .
Nếu không đáp ứng, anh sợ mình ở trong cảm nhận của cô là được một kẻ không thông tình đạt lý, là một gã xấu xa mất rồi.
Bẹp —
Không có dấu hiệu nào , Tô Thiển đi đến gần ôm khuôn mặt của anh hôn một cái, nở nụ cười hì hì: "Em phát hiện em càng ngày càng thích anh rồi." .
An Thần: ! ! !
Khiếp sợ! ! !
Vô cùng khiếp sợ! ! !
Nói đùa sao, cô đang đùa với anh sao?
Tô Thiển nói một câu, một động tác, tựa như một quả bom khiến trong đầu
anh nổ tung, cả đại não liền trống không, dường như ngưng trệ, không thể hoạt động.
Cô, cô mới vừa nói gì?
Càng ngày càng thích anh?
"Em, đem lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa!" .
Anh không thể tin được, Tô Thiển lại đột nhiên bất thình lình nói thích anh như vậy, đây không phải là ảo giác chứ?
Nghĩ như vậy, tay của anh đã đưa về phía bắp đùi, hung hăng véo một cái, chân mày nhíu chặt, cảm thấy đau, xác định không phải nghe nhầm!
Đôi mắt đào hoa mê người híp mắt nhìn Tô Thiển, trong mắt tràn đầy sự vui mừng cùng chờ đợi, chờ đợi cô mở miệng lần nữa.
Tô Thiển 囧 rồi, nghẹn đỏ mặt không chịu mở miệng, mới vừa rồi là cô
kích động, lại không cẩn thận nói ra câu đó, chớp chớp đôi mắt thơ ngây
mà nhìn anh, ấp úng nói : "Nói. . . Cái gì?" .
An Thần không nhịn được nắm bả vai của cô: "Nói em càng ngày càng yêu anh, anh thích nghe." .
Tô Thiển không được tự nhiên dời ánh mắt đi, cô nói yêu thích An Thần
bình thường đều là những lúc anh cưỡng bách cô. Nhưng bây giờ cô lại
không cẩn thận nói ra..
"Em. . . . Anh không phải nói là cho em xem giấy hôn thú sao?" .
Edit :Hàn Tử Cao
Beta: Minh Minh
Đôi mắt cô hiện ra, tựa hồ lảng tránh nói sang chuyện gì khác, hơn nữa,
cô vốn là muốn tới xem giấy hôn thú, lại bị anh gặm sạch sẽ lần nữa chứ, quả thực là không có thiên lý.
An Thần không vui nhíu mày, cô lại muốn trốn tránh chủ đề này.
Nắm lấy bả vai cô càng thêm lực, hít sâu một hơi, giọng nói không được
tốt hỏi : "Em vừa mới nói càng ngày càng thích anh, có phải thật vậy hay