
không?" .
An Thần híp mắt lộ ra một chút nguy hiểm, kết quả làm cho lời của Tô Thiến dự định nói ra đành nghẹn trở lại.
Tô Thiển bụm mặt, vùi vào lòng ngực của anh, cắn răng một cái, bày ra
dáng điệu chiến sĩ lâm trận: "Thật sự, càng ngày càng thích anh." .
Nói giỡn, cô dám nói không thích sao?
An Thần khóe miệng đều mở ra một đóa hoa, gắt gao ôm chặt cô, nụ cười
trên khóe miệng càng lớn, trong lòng nói giống như ăn mật vậy, ngay cả
không khí chung quanh đều ngọt đến chết người.
Tô Thiển cầm giấy hôn thú nhìn đi nhìn lại, phía trên chính xác là hình
của cô, cũng không biết giấy hôn thú này có thể là giả hay không.
.
Nhưng mà nghĩ đến, nếu như cô và An Thần giấy hôn thú là giả, trái tim
không biết tại sao liền cảm thấy mất mát, đáng chết, cô ngay cả mình
cũng không hiểu nổi, cô rốt cuộc muốn là cái gì.
Đầu ngón tay chạm vào trên hình, Tô Thiển không khỏi buồn cười, An Thần
người này, ngay cả ảnh trong hôn thú cũng mang bộ mặt đại tiện.
"Cô gái ngốc, có như thế mà cười sao?" .
An Thần đem giấy hôn thú đoạt lấy, sau đó cất lại bên trong tủ, dáng dấp anh đẹp trai, khí thế bức người như vậy, vì sao từ trên mặt người phụ
nữ này lại thấy biểu tình giễu cợt?
"Đi, cho em chọn, đi." . Kéo cô đi xuống dưới lầu , Tô Thiển nhếch miệng cười nhẹ, trở tay nắm lấy lòng bàn tay của anh, rõ ràng cảm thấy thân
thể của An Thần vừa rung động.
An Thần vui mừng nhướng mày, nắm tay của cô lại chặt một chút, hai người đến phong thay đồ, trên mặt đều là sắc mặt vui mừng.
Người thay đồ chút nữa bị té xuống đất, An lão đại lại có thể biết cười?
Nhìn anh một cái rồi một bộ rồi rồi một bộ quần áo đưa Thiếu phu nhân
chọn, không hề tỏ ra chút xíu nào là không kiên nhẫn,, nhu tình trong
đôi mắt bắn ra bốn phía tất cả đều là ý cười cưng chiều.
Tô Thiển thực sự là người may mắn được muôn vàn cưng chiều.
"An Thần, lấy cái này đi. Thật sự không muốn đổi." .
Tô Thiển cầm lấy quần tây caro đang thịnh hành, quai hàm phình ra, An Thần vẫn còn rất bình tĩnh, cô lại không kiên nhẫn chọn.
Kỳ thật, cô dáng người như vậy mặc cái gì đều rất đẹp, miễn là đúng mức, cô lại không để ý có đẹp hay không.
An Thần bất đắc dĩ mà lắc đầu, đi tới gian hàng giá trung gian, nghiêm túc cầm từng cái lên chọn.
Lấy một món rồi một món cô cầm lên so sánh, không thể không nói, cô nàng này thực sự vóc người rất chuẩn, mặc cái gì cũng đẹp.
Rối rắm nửa ngày, An Thần đem tất cả quần áo vừa thử qua đưa cho người phục vụ: "Gói lại hết đi." .
Tô Thiển chắc lưỡi, không nói gì chỉ vào một đống lớn quần áo: "Mấy cái bên kia, đều đủ em mặc trong mười năm." .
Khóe miệng của An Thần thoáng hiện một nét cười tà, vỗ nhẹ nhẹ đỉnh đầu
của cô, lúc này mới chậm rãi trả lời: "Mỗi ngày mặc một cái, không cho
em mặc lại." .
Tô Thiển: . . . Edit : Lucy Trần
Beta: Minh Minh
"Tiểu Tô tô!"
Nghe tiếng không thấy người, tiếng gọi này tuyệt đối là miêu tả biểu thái sinh động của Nhiễm Mạn.
Bình tĩnh quay đầu lại, Nhiễm Mạn lắc lắc eo thon hướng Thiên Thiên nhảy tới, đôi giày cao gót bảy phân dẫm trên mặt đất phát ra một âm thanh dễ nghe ba tháp ba tháp.
Tô Thiển khóe mắt kép ra, cúi đầu nhìn bộ giày đế bằng trên người một
chút, nhất thời cảm thấy mặt đất và bản thân gần nhau đến thế!
"Xin chào An thiếu gia."
Nhìn thấy An Thần, Nhiễm Mạn vẫn rất quy củ, ít nhất mỗi lần đều là có
bộ mặt phớt lờ, thật không nhìn ra đây là cùng một người phụ nữ ngang
ngược càn rỡ.
An Thần khẽ gật đầu, đối với người phụ nữ khác, anh không có vẻ mặt dư thừa.
“A, Bân Tử của cậu hôm nay sao lại cam lòng để cho cậu đơn độc đi ra gặp ánh mặt trời thế?” Tô Thiển buồn cười trêu ghẹo cô ấy, trong lòng vẫn
là an ủi , ít nhất, đây thực khiến cô vui vẻ.
Tuy nói là chuyện nhà người ta, nhưng mà cô thật đúng là cần cảm ơn Bân Tử một phen.
Nhiễm Mạn hừ nhẹ, lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía người đàn ông với khí
thế vô cùng mạnh mẽ đứng ở bên kia ư, miệt thị nói: "Đỡ hơn cậu, đến bây giờ cũng còn không có cách người kia quá nửa bước." .
Tô Thiển cao ngạo chợt nhíu mày: "Lão nương tôi nguyện ý." .
Tại sao nhất định phải đẩy ra, cô không nghĩ cứ dính nhau như vậy có cái gì không đúng, ít nhất, hiện tại cô là nghĩ như vậy.
Nhiễm Mạn giễu cợt: "Tiểu Tô tô, cậu xong đời rồi, cậu thật sự đã rơi
vào tay sói, cho cậu chiếc bẫy tình yêu không thể thoát." .
Tô Thiển là ai, cô ấy là kẻ cố chấp từ nhỏ đến lớn, ai hiểu rõ cô ấy hơn mình.
Nói chính xác, Tô Thiển về mặt tình cảm chính là rất ngốc, nếu cô đối
với An Thần thật sự không có tình cảm, tuyệt đối sẽ chẳng thèm ngó tới
anh.
Cô hiện tại nguyện ý cùng anh ở chung một chỗ, tuyệt đối có thể chứng minh, Tô Thiển đối với An Thần là có cảm giác .
Chỉ là, cô gái luôn ngu ngốc trong tình cảm này, bản thân đại khái chắc
cũng không hiểu rõ tình cảm của mình, thỉnh thoảng còn muốn tự do.
Cái con nhỏ ngu này chỉ số thông minh 180, đối với EQ chỉ có 0.
"Nếu là bẫy tình yêu, tại sao lại xong đời, cậu bị Bân Tử giày vò đến
mức ăn nói không mạch lạc luôn rồi hả?" . Tô Thiển đem túi lớn túi nhỏ
quần áo hướng người An Thần ném tới, trên tay, trê