
nh ngày càng đáng sợ.
“Trước tiên ăn sáng đi, một chút nữa chúng ta còn đi ra ngoài.”
Quý Như Phong không nói nhiều lời, anh rốt cuộc không biết mình đang làm cái gì nữa.
Anh sợ hãi, sợ cô sau khi rời khỏi đây, sự thật sự giữa bọn họ chỉ có hận,
sợ cô một khi đã rời khỏi đây, giữa bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ
nào, sợ cô một khi rời khỏi đây, cô sẽ nhào vào lòng tên nhiếp ảnh gia
kia.
Cho nên anh không thể để cô rời khỏi đây, trừ khi cô yêu anh, đúng, trừ khi cô yêu anh!
“Đi đâu?” Nghe anh nói muốn đưa cô ra ngoài, Hướng Khả Tinh đột nhiên sợ hãi ngẩng đầu nhìn anh.
“Ra biển, đưa em ra biển giải sầu.” Quý Như Phong không ngại nói cho cô
biết chỗ anh muốn đi, anh đến bên cạnh cô vuốt ve mái tóc cô rất dịu
dàng.
Hành động này của anh làm Hướng Khả Tinh sợ hãi né tránh:
“Đừng đụng vào tôi! Quý Như Phong, đừng tưởng anh làm như thế tôi sẽ
quên tất cả những chuyện xảy ra đêm qua sao? Quên anh đã đối xử với tôi
thế nào sao?” Hướng Khả Tinh nghĩ nếu mình nói như thế, anh ta chắc chắn sẽ tự hiểu lấy, nhưng không ngờ……………………..
“Khả Tinh, tất cả những chuyện đêm qua, anh không hy vọng em sẽ quên, em hãy nhớ, anh rất vui vẻ.”
Quý Như Phong nói những lời vô sĩ làm Hướng Khả Tinh có cảm giác muốn hộc
máu, nhìn anh nói chuyện cường bạo cô đêm qua mà vẫn có thể bình tĩnh
được, hốc mắt Hướng Khả Tinh tràn đầy nước mắt.
Chẳng lẽ anh đối với những người phụ nữ khác cũng như vậy sao?
“Chiếm lấy em, anh không hối hận, nhưng mà thô lỗ chiếm lấy em như vậy, làm
cho em có đêm đầu tiên không lãng mạn, anh cảm thấy rất áy náy.” Quý Như Phong dùng những lời tình cảm nói với cô, sau đó ôm cả người cô đang
cứng đờ vào lòng, anh thở dài một hơi, ai bảo đêm qua chính ghen quá làm gì.
“Quý Như Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hướng Khả Tinh
run rẩy tùy ý để anh ôm mình, nghe những lời anh nói, tâm cô đột nhiên
sụp đổ, bắt đầu cảm thấy lưỡng lự vì giờ phút này mình quá yếu ớt.
“Muốn yêu em, quí trọng em. Khả Tinh, gả cho anh, được không?” Quý Như Phong
chậm rãi thả cô ra, lần đầu tiên cầu hôn chân thành như thế.
Ánh
mắt của anh, làm Hướng Khả Tinh phải há hốc mồm, không biết mình phải
nói gì nữa, rốt cuộc Quý Như Phong muốn làm gì, vì sao lại nói những lời nói chân thành như thế?
“Anh…………..Quý Như Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Cầu hôn em nha.” Anh thâm tình hôn lên trán cô, Quý Như Phong biết trong
lòng mình muốn gì, vì vậy phải theo đuổi người phụ nữ trước mặt này,
người phụ nữ này, chỉ có thể là của anh.
“Đủ rồi, anh đã làm
chuyện gì với tôi, anh còn muốn tôi đồng ý lời cầu hôn của anh sao?”
Hướng Khả Tinh cười lạnh, cô hất vai đẩy anh ra, vì không muốn lòng mình bị mê hoặc, chỉ có thể dùng khoảng cách để bảo vệ, cô mới có thể suy
nghĩ được.
“Vậy chờ em đến lúc nào đó chấp nhận lời cầu hôn của
anh, lúc đó anh sẽ để cho em rời khỏi.” Sớm biết Hướng Khả Tinh không
chấp nhận đơn giản như thế, mà câu trả lời của cô cũng năm trong dự đoán của anh, cho nên Quý Như Phong cũng không thương cảm nhiều, anh rất
thản nhiên chấp nhận, rồi mới ngồi vào chỗ của mình để dùng bữa sáng, ý
bảo Hướng Khả Tinh có thể ngồi vào chỗ để dùng bữa sáng rồi.
“Anh nói cái gì? Quý Như Phong! Chẳng lẽ anh muốn nhốt tôi ở đây, mãi cho
đến khi tôi đồng ý mới thôi sao?” Hướng Khả Tinh khó tin hỏi lại.
“Ăn sáng đi, xong rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện.” Quý Như Phong nói thản nhiên, anh nhìn vẻ mặt tức giận bất mãn của Hướng Khả Tinh, trên mặt
anh vẫn nụ cười ôn nhu như cũ.
Hướng Khả Tinh, sờ sờ cái bụng đói meo của mình, cắn răng một cái, cuối cùng vẫn cầm lấy miến sandwich lên ăn, nhìn vẻ mặt Quý Như Phong đang cười lén, cô cảm thấy mình rất thất
bại.
Phong cảnh bờ biển rất mê người, Quý Như Phong và Hướng Khả
Tinh cùng ngồi trên chiếc ca nô, Quý Như Phong lái, Hướng Khả Tinh ngồi ở đầu thuyền, tâm tình rất tức giận, gió biển cũng không thổi bay phiền
não của cô.
Quý Như Phong ngừng ca nô ở giữa biển, rồi bước đến trước mặt Hướng Khả Tinh, anh ngồi xổm xuống: “Thế nào? Ở đây vui không?”
Ở đây rất được, nhưng mà sau khi anh đến, tôi liền không vui, Quý Như
Phong, rốt cuộc đến khi nào anh mới thả tôi ra?” Hướng Khả Tinh nhìn
anh, tâm tình ngày càng kém.
“Anh nói rồi, chờ em đồng ý gả cho
anh, anh sẽ đưa em trở về.” Quý Như Phong nói rất chắc chắn, nhìn Hướng
Khả Tinh vẫn không vui, anh cảm thấy hơi bất lực rồi.
“Tôi sẽ
không gả cho anh, Quý Như Phong, anh hãy chết tâm đi! Tôi thật sự không
hiểu, rốt cuộc anh trúng tà gì hả? Nếu chỉ vì những lời nói này và anh
phải muốn tôi kết hôn với anh, có phải anh đã quá ngây thơ rồi không?”
Hướng Khả Tinh bất đắc dĩ xoa xoa trán, thật không hiểu rõ tên này rốt
cuộc muốn thế nào.
“Anh rất kiên trì, chỉ cần xác định anh sẽ
không buông tay.” Quý Như Phong chợt đứng lên, kéo Hướng Khả Tinh vào
lòng mình, ôm lấy eo cô không cho cô nhúc nhích, bá đạo nói.
“Thả tôi ra.”
Hướng Khả Tinh không ngừng giãy giụa nhưng Quý Như Phong không chịu buông
tay, lại bị cô hung hăng giẫm lên chân một cái, cuối cùng bị đau, Quý
Như Phong đành thả Hướng Khả Tinh ra.
Hướng