
hù, năm đó Lâm Hiểu Nguyệt đang mang thai con của Dương Vân, vì Dương
Vân mà đỡ đạn của Diệp Chấn Hoa, sau đó sống chết không rõ, họ đều nghĩ
là Lâm Hiểu Nguyệt đã chết rồi nên điên cuồng báo thù nhau. Mười tám năm sau, Dương Vân để con gái mình là Dương Tinh đi mê hoặc Diệp Chấn Hoa,
lấy trộm cơ mật thương nghiệp của tập đoàn quốc tế MBS, nhưng không ngờ
rằng Dương Tinh và Diệp Chấn Hoa yêu nhau thật lòng và sinh ra anh.
Dương Vân hận mẹ anh đã phản bội, Diệp Chấn Hoa hận mẹ anh đã lừa dối,
mẹ anh không còn con đường nào khác đành rời bỏ thành phố A, và làm vũ
nữ cho một vũ trường để nuôi anh khôn lớn. Năm anh tám tuổi, sốt cao dẫn đến viêm phổi, mẹ anh không có tiền để chữa bệnh cho anh chỉ có thể đưa anh về Diệp gia. Nhưng Diệp Chấn Hoa đã nhẫn tâm không nhìn mẹ con anh, mẹ anh lại đi cầu cứu Dương Vân, Dương Vân coi mẹ anh là nỗi nhục của
Dương gia, cũng không muốn nhìn nhận. Mẹ anh ôm anh quỳ trước cửa Dơng
gia một ngày một đêm, hôm đó trời mưa rất to…. Mẹ con anh bị mưa ướt một ngày một đêm, Diệp Chấn Hoa đến và mẹ anh nói: “Có phải mẹ anh chết đi
rồi thì ông ấy mới dẹp bỏ thành kiến với mẹ anh mà cứu anh, Diệp Chấn
Hoa không đáp, cuối cùng mẹ anh vì ngấm nước mưa và cộng thêm tâm lý
chấn động quá lớn, bệnh tim tái phát mà qua đời…”
“Đừng nói nữa…” cô ôm mặt, nước mắt xuyên qua kẽ tay rơi lã chã.
“Anh hận bọn họ, là bọn họ ép mẹ anh phải chết, mẹ anh đã làm sai cái gì, mẹ anh không có lỗi với ai cả, lỗi duy nhất của mẹ anh là không nên nghe
lời Dương Vân mà đi trộm cơ mật thương nghiệp gì đó…” Diệp Sâm kể lại
chuyện cũ, thần sắc vô hồn, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại gì đó dường
như không còn chút sức sống nào.
Trình An Nhã đau đớn khóc không ngừng.
“Chúng ta…” Diệp Sâm ôm lấy Trình An Nhã nghẹn ngào hỏi, “Phải làm sao đây?”
Một đêm đầy rối ren.
Hai người ở trong phòng ôm nhau suốt đêm, sau đó An Nhã dìu Diệp Sâm lên
giường, cô cũng không còn chút sức lực nào nằm xuống, ôm Diệp Sâm. Hai
người họ giống như hai con nhím, biết rõ sẽ đâm vào nhau thương tích đầy mình, nhưng trong đêm giá lạnh ấy, họ vẫn ôm chặt lấy nhau.
Anh ngủ say rồi, cô nhìn nét mặt của anh mà lòng đau như dao cắt.
Đời người ai rồi cũng sẽ gặp một người mà vui buồn, giận dữ của họ, bản
thân cũng cam tâm tình nguyện chia sẻ, không chút oán hận, Diệp Sâm
chính là cam tâm tình nguyện của cô.
Anh em họ ư, đây là trò đùa
quái ác gì đây, nhất định là có sai xót ở đâu đấy rồi, nhất định là như
vậy, cô không tin cô và Dương Vân có quan hệ gì.
“Anh là kẻ lừa
đảo, Diệp Sâm, anh thực sự là kẻ lừa đảo, thật sự là đáng ghét mà, tại
sao anh lại lừa mất trái tim em? Bây giờ ai chịu trách nhiệm với nó đây? Ngay từ đầu nếu em không gặp anh có phải là tốt biết bao, Trình An Nhã
vẫn là Trình An Nhã, một Trình An Nhã hẹp hòi, cái gì cũng không làm tổn thương được, sống vô tư thoải mái biết bao.”
“Nhưng anh đã hủy hoại em rồi.”
Phải làm sao đây? Em thực sự rất sợ, ngày mai khi tỉnh lại ông trời cũng
thay đổi rồi, chúng ta phải làm sao đây? Em không muốn chia li…em không
muốn ròi xa anh, có thể, chúng ta không phải là anh em họ thì sao…”
“Nói ra thì… chúng ta cùng đẹp như nhau, lòng dạ đen tối như nhau, kiêu ngạo như nhau…nói không chừng thật sự là có quan hệ huyết thống không rõ
ràng với nhau…” Trình An Nhã mỉm cười, “Vậy thì đã sao chứ?”
Diệp Sâm, đừng đau lòng có em ở đây, anh còn sợ cái gì?”
Kể từ ngày hôm nay, Trình An Nhã là thần hộ mệnh của Diệp Sâm.
Sáng sớm hôm sau, Trình An Nhã dậy từ rất sớm, nấu hai phần ăn sáng dinh
dưỡng, khi Diệp tam thiếu xuống lầu, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt dường
như hòa quyện vào nhau. Diệp tam thiếu ánh mắt thâm trầm, cô mỉm cười,
anh gật đầu không nói một câu liền ngồi ăn sáng, Trình An Nhã trong lòng đau xót cũng ngồi xuống cạnh anh.
Hai người cùng lặng lẽ ăn sáng đến tận lúc ra khỏi cửa cũng không nói gì, trong lòng An Nhã càng nặng nề bất an.
Diệp tam thiếu, đành từ bỏ như vậy ư?
Trình An Nhã đứng bất động nhìn anh lên xe, xe khởi động rồi nhưng thấy An
Nhã không lên xe, mắt Diệp Sâm sầm lại, đạp ga đi thẳng.
Cô cười đau khổ, hóa ra tình yêu cũng chỉ có như vậy thôi.
Chuyện họ là anh em họ vẫn chưa được làm rõ vậy mà Diệp Sâm đã từ bỏ như vậy,
mói cho cùng là vị trí của cô trong trái tim Diệp Sâm không bằng nổi mối thù hận đó.
Trên con đường hẹp tình yêu gặp thù hận, Diệp Sâm đã chọn lấy thù hận.
Cô ngẩng đầu, buổi sáng mùa hè còn hơi se lạnh, bầu trời trong xanh dần
dần trở nên mỏng manh hơn, trái tim cô cũng như sắc trời nhạt dần, ra
sức kìm nén nước mắt rơi.
Bỗng có tiếng xe lại gần, cô có chút
ngỡ ngàng, chầm chậm cúi đầu xuống, đã thấy Diệp tam thiếu dừng ngay
trước mặt, bóng dáng cao lớn bước xuống xe, khuôn mặt Diệp Sâm xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của Trình An Nhã, chỉ cảm thấy một luồng sát khí
tỏa ra từ người anh.
Diệp tam thiếu đưa một tay ra ôm lấy cô, nụ
hôn nồng nàn rơi xuống môi cô, có quyết đoán, và cũng đầy kiên định,
cánh môi cô nhói đau, Diệp tam thiếu buông cô ra, từng chữ từng lời nói: “Không cần biết chúng ta có phải là anh em họ