
hay không, anh chỉ chọn
em mà thôi.”
Hôm nay hai người đi làm muộn, vừa đến văn phòng thì Lưu Tiểu Điềm liền báo là chủ tịch hội đồng quản trị và Louis tiên sinh đã chờ ở văn phòng lâu lắm rồi, ánh mắt Diệp tam thiếu trầm xuống,
không nói lời nào đu thẳng vào văn phòng.
Lưu Tiểu Điềm nói nhỏ: “Ngài Louis đẹp quá.”
“Tôi gặp qua rồi.” Trình An Nhã liếc nhìn phòng tổng giám đốc và điềm nhiên mỉm cười nói: “Không đẹp bằng Diệp tam thiếu.”
“Mỗi người đều có vẻ đẹp riêng mà.”
Trình An Nhã chỉ mỉm cười mà không nói, ngồi vào bàn của mình và bắt đầu làm việc.
Trong phòng tổng giám đốc, ba vị lãnh đạo đang đàm thoại.
“Phó tổng giám đốc?” Diệp tam thiếu lạnh lùng nhếch khóe môi, ngũ quan tinh
xảo thoáng qua một nét chế giễu, anh hỏi: “Ba chắc chắn chứ?”
Louis đầu tư cho tập đoàn quốc tế MBS, trở thành một trong những cổ đông lớn
nhất của MBS đồng thời đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc của tập đoàn,
đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ.
Diệp tam thiếu ngoài cười nhạt ra chẳng có cảm xúc nào khác.
“Sao, anh không đồng ý?” Diệp lão trầm giọng hỏi, vô tình công kích thêm,
“Anh và Dương Triết Khôn đấu với nhau lâu như vậy vẫn chưa phân thắng
bại, lại còn tổn thất nặng nề, không một ngân hàng nào dám cho MBS vay
vốn, lẽ nào anh còn muốn ta giương mắt nhìn gia nghiệp của dòng họ bị
hủy hoại ở đời ta à?”
“Sao ba không hỏi ai là người đứng sau lưng tạo ra cuộc chiến này?”
“Ta không hỏi quá trình, ta chỉ xem kết quả, hiện tại MBS thiếu vốn, anh
không có cách nào lấp chỗ hổng đó, Louis có thể đầu tư vốn, tại sao anh
không cần, nếu đánh mất công trình vịnh nước cạn, MBS nhất định sẽ bị
tổn thất nặng nề, sẽ bị Diệu Hoa nuốt chửng, anh muốn thua Dương Triết
Khôn sao?”
Diệp tam thiếu bắt chéo hai chân, dựa người ra phía
sau, nở nụ cười ba phần bỡn cợt, ba phần phong lưu, bốn phần chế giễu,
“Louis tiên sinh, đây là ý của ngài sao?” Louis xưa nay vốn bình thản
như nước, cười hỏi: “Tam thiếu gia không muốn hợp tác với tôi sao, không muốn cùng làm việc với tôi sao?”
“Tin tôi đi, ngài rất biết cách để làm người ta ghét.”
Sắc mặt Diệp lão trầm xuống, “Anh nói năng kiểu gì thế?”
Diệp tam thiếu hừ một tiếng lạnh lùng, chậm rãi nói: “Ông xem trọng anh ta
như vậy, tin tưởng anh ta, làm phó tổng giám đốc gì chứ, vị trí tổng
giám đốc của tôi cho anh ta ngồi luôn rồi.”
“Anh sẽ đồng ý?”
“Đương nhiên là không.” Diệp tam thiếu chậm rãi nói từng chữ. Trong tay Diệp
lão bao gồm cả của Diệp Vũ Đường và Diệp Vũ Đồng có 51%.
Anh có
28% cổ phần trong MBS, trong tay Diệp Vũ Đường có 10%, nếu anh tìm cách
có thể lấy được số cổ phần đó, cộng thêm số của phần của người đứng về
phía anh trong hội đồng quản trị thì thắng thua vẫn khó phân định.
Diệp lão chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc phần thắng.
“Nếu đã như vậy, thì cứ quyết định như vậy đi.”
Diệp tam thiếu xua tay, “Nếu ba không ngại ông trùm Mafia của Italia vào làm chủ MBS thì con cũng không có ý kiến gì.”
“Mafia thì làm sao? Mafia cũng có những làm ăn chân chính, MBS có Louis vào
cùng làm chủ, ta một chút cũng không e ngại, ta tin tưởng Louis sẽ đưa
MBS tới đỉnh cao nhất, triệt để đánh bại Diệu Hoa.” Diệp lão trầm giọng
nói từng chữ một, nghiến răng rất mạnh.
Diệp tam thiếu mím môi
một cách lạnh lùng nhìn Diệp lão, Diệp lão nói những lời này là có ý gì, là ngầm ám chỉ Diệp Sâm là đồ vô dụng, không có cách nào đánh bại được
tập đoàn Diệu Hoa?
Bên ngoài họ sẽ nghĩ sao về mối quan hệ giữa MBS với Mafia Italia đây?
Là vì không chống lại được sự công kích của Diệu Hoa và tài phiệt Vân Thị
nên đã bắt tay với Mafia, lấy đen ăn trắng, người đời sẽ kết tội Diệp
tam thiếu là kẻ nham hiểm không từ thủ đoạn. Nếu MBS phản công lại Diệu
Hoa và Vân Thị, thì lời ra tiếng vào càng đặc sắc, Diệp tam thiếu càng
cười càng toát ra vẻ lạnh lùng, “OK, nếu ba đã nói như vậy thì cứ làm
như vậy đi, con không có ý kiến gì, chỉ là không biết ngài Louis định
đầu tư bao nhiêu đây?”
Diệp lão nhíu mày, định cất tiếng thì Louis đã cười nói: “Hai tỷ đủ không?”
“Ồ, là tiền Hàn hay tiền Nhật?”
“Bảng Anh.”
Sự việc này như vậy đã được quyết định.
“Diệp Sâm, tối qua ta nhận được thông tin, thư ký của anh Trình An Nhã là
cháu ngoại của Dương Vân, có chuyện như vậy sao?” Diệp lão ánh mắt âm
hiểm.
Diệp Sâm nheo mắt lại, cười nhạt nói: “Việc này không liên quan tới ba.”
“Không liên quan? Anh nghĩ không liên quan sao? Nhanh chóng cắt đứt quan hệ
với nó ngay, đừng có dây dưa không rõ ràng, đây là loạn luân đấy anh có
biết không hả? Anh muốn làm cho cả thiên hạ đều biết hay sao hả?”
Diệp tam thiếu cười, điệu cười cũng không thể biểu hiện được hết biểu cảm của ánh mắt, “Việc này lại là lỗi của ai?”
Diệp Chấn Hoa đơ người.
“Mày muốn hận thì đi mà hận Dương Vân, nếu không phải là do anh thì tất cả đã không xảy ra, mẹ của mày…”
“Đừng nói nữa.”
Diệp lão cười lạnh lùng, một từ cũng không nói. Louis đang định đi cùng Diệp lão thì Diệp tam thiếu thu lại cơn giận, lạnh lùng nói: “Louis, anh ở
lạu tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Louis khẽ nhướn mày, “Bác cứ về trước đi, chá