
ông được ác bá như vậy chứ.
“Bản thiếu gia đang ghen, ai bảo Louis tặng hoa cho em? Cảnh cáo em, lần sau anh ta tặng mà em dám nhận, bản thiếu gia lại tặng em 9999 đóa, xem ai ngầu hơn ai?”
Trình An Nhã đẩy Diệp tam thiếu ngồi dậy, tiện tay rút ra một bông hoa, thật là đẹp, nở rất rực rỡ, nói thật lòng, cô không phải là không vui khi Diệp tam thiếu tặng cô nhiều hoa như vậy, nhưng mà…
“Diệp Sâm…”
“Tiểu An Nhã, chúng ta thỏa thuận một chuyện, khi chỉ có hai ta em đừng gọi Diệp Sâm Diệp Sâm nữa được không, xa lạ quá…”
“…Vậy gọi anh là gì? Trình An Nhã tỏ vẻ rất dễ nói chuyện.
“Ông xã?”
“Biến.”
“Gọi là ông xã thì có làm sao, người ta yêu nhau đều gọi như thế.” Vừa nghĩ tới giọng nói này của cô gọi một tiếng ông xã ngọt ngào đã đủ làm tê dại trái tim Diệp tam thiếu rồi.
“Gọi không nổi, cái khác đi, hay gọi là Sâm Sâm?” Trình An Nhã cũng tự rùng mình, đúng thật lúc nào cũng gọi Diệp Sâm Diệp Sâm xa lạ quá, ai bảo mẹ anh đặt tên anh có hai chữ chứ.
“Em là mẹ anh à?”
“Được, không gọi nữa, Diệp tam thiếu, Diệp Sâm. Đều không gọi như vậy nữa.”
“Thôi được rồi, tùy em.” Diệp tam thiếu giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, Trình An Nhã khóc cười không xong, nhìn cả một phòng hoa rồi lại nhìn Diệp Sâm đang giận dỗi bên cạnh, trái tim Trình An Nhã bỗng mềm yếu đi một cách hồ đồ, dường như cả đời cô đã bị biển hoa này lấp đầy rồi.
“A Sâm…”
Anh toét miệng cười.
Diệp tam thiếu liền bắt lấy cô, thuận chiều cùng ngã trên hoa, Trình An Nhã nhất thời mất thăng bằng ngã lên người anh, bị Diệp tam thiếu hôn sau đắm nồng nàn.
“Tiểu An Nhã, có em thật tốt.”
“Là việc may mắn nhất đời của anh.” Trình An Nhã không e ngại gì mà chấp nhận những lời cảm khái của anh, nắm lấy cà vạt của anh ngồi dậy, mỉm cười, “Diệp tam thiếu, chúng ta thương lượng một chuyện…”
“A Sâm.”
“Anh cũng phải để cho em thời gian để thích ứng chứ…” Trình An Nhã chậm rãi bác lại, thấy sắc mặt Diệp tam thiếu nghiêm lại, cô đành đầu hàng, “Thôi được, A Sâm, chúng ta thương lượng một chuyện này, sau này anh đừng có tranh với Louis nữa, kệ người ta thích làm gì thì làm.”
“Ai bảo anh ta dám nhòm ngó người phụ nữa của anh, việc này không thể thương lượng.”
“Anh làm gì thế, phụ nữa nhòm ngó anh có thể xếp thành 1 vòng thành phố A này, em đã nói gì anh chưa?” Trình An Nhã mỉm cười hỏi, nụ cười ngọt ngào, giọng điệu nhẹ nhàng, Diệp tam thiếu đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần.
“Đấy là chuyện của quá khứ rồi, đừng lật nợ cũ ra nữa.”
“Sao anh vẫn chưa nghe ra nhỉ? Thảo nào lúc đi thi toàn thi trượt.”
“Anh ghen đấy, làm sao nào?” Diệp tam thiếu không thể nhẫn nhịn được bèn hét lên, gần như vỗ đất mà dậy, dáng vẻ hệt như dã thú bị đốt lông.
“Em không thích Louis, anh ghen cái gì?”
“Tự ghen.”
Trình An Nhã, “…”
Cô nhìn một biển hoa chất đầy trước mặt, lộ ra một vẻ mặt vô cùng đau khổ, “Lãng phí quá…9999 đóa hoa hồng, bao nhiêu là tiền.”
Diệp tam thiếu, “…”
Đầu anh bỗng tối sầm lại, loại đàn bà nào thế? Lập tức nhớ đến lời Ninh Ninh, mỗi lần lễ Valentine hoa hồng mami được tặng đều mang đi bán.
Anh quay cái đầu cứng đơ của mình lại, cả một phòng đầy hoa như này, Trình An Nhã chắc có dã tâm them muốn, cho dù là bán giá rẻ thì cô ấy cũng bán được không ít tiền, Diệp tam thiếu dường như đã hình dung ra cảnh tượng Trình An Nhã đứng giữa biển hoa mà đếm tiền đếm tới mức bị chuột rút.
Anh nghiến răng nghĩ, cô ấy dám bán hoa đi, thì anh sẽ tàn sát cô.
Ánh mắt của hai người đúng lúc gặp nhau, trong một con mắt của Trình An Nhã hiện rõ ràng tờ nhân dân tệ, hai người đều yên lặng nhìn nhau, giống như đang đọ sức xem cuối cùng ai sẽ nghe lời ai, đột nhiên cùng bật cười.
“Không được phép mang đi bán.” Diệp tam thiếu nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng từ, “Nếu không anh sẽ bóp chết em.”
“A Sâm, em nói anh lòng dạ thật hẹp hòi, em nào có nghĩ bán chúng đi, đang suy tư việc khác.” Trình An Nhã cười một cách rất dịu dàng tình cảm, sắc mặt Diệp Sâm dịu đi chút, chỉ thấy cô ấy chìa tay ra, “Thẻ ngân hàng bao gồm thẻ tín dụng, thẻ lương, sổ tiết kiệm, nộp đây.”
Diệp tam thiếu bị hành động này của cô làm cho bất ngờ, ngơ ngác, “Tại sao?”
“Bởi vì anh tiêu tiền rất lãng phí nên từ nay về sau trong nhà chi tiêu đông nào đều do em quản lý, tiền của anh bị tịch thu.” Cô nói một cách hùng hồn, không cho phép cãi lại, vẻ mặt là: “Nếu anh dám có ý khác em sẽ bỏ anh không thương tiếc.”
Khóe mắt Diệp tam thiếu co giật, tiền của đàn ông đều do vợ quản lý, thật vô dụng, trong đầu bỗng xuất hiện một cảnh tượng.
“Bà xã ơi, cho anh tiền mua rượu.”
Ai đó yên lặng rút ra năm tệ đưa cho anh, “Đây, đi mua bia uống đi.”
Anh bị cảnh tượng này chấn động khiến cho trong ngoài mềm nhũn, lập tức nước mắt đầm đìa…
Trình An Nhã rất thưởng thức màn kịch câm này, tâm trạng đột nhiên thoải mái không thể tả, thế giới trở nên tươi đẹp biết bao, ánh nắng chan hòa, chim ca hoa nở.
“Không đưa.” Diệp tam thiếu tỏ rõ bộ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, tạ như thái độ kiên quyết bảo vệ trinh tiết của con gái nhà lành trước một công tử quyền thế vậy, biểu cảm này quả là kinh điển.
Cô rất bình tĩnh, mỉm cư