
thấy mùi lửa dục đốt người rồi, đủ biểu hiện hết. Song tối
nay, Tống An Thần chỉ ôm chặt Nhất Thế, không làm gì hết.
Nhất Thế càng muốn >_< hơn. Tống An Thần không làm chuyện cầm thú nhưng
ôm cô chặt quá, ngủ không được. Cô mở mắt nhìn anh, phát hiện Tống An Thần
cũng đang nhìn cô đăm đăm. Nhất Thế hơi bất ngờ “Sao anh chưa ngủ?”
“Không phải em cũng chưa ngủ sao?” Tống An Thần vặn lại.
Nhất Thế nghẹn họng, cô không nói nên lời, lý do vì sao chưa ngủ.
Lần này, Tống An Thần rất ngoan, anh không phát huy tiềm năng làm cầm thú của
mình nữa mà mỉm cười ôm Nhất Thế, hơi cảm khái: “Nhất Thế, chỗ này anh từng ở
một đêm.”
Nhất Thế nghe xong ngẩn người.
Tống An Thần ôm cô chặt hơn: “Hôm đó, thật ra anh nửa tỉnh nửa say nhưng vẫn
buông thả bản thân.”
“…” Nhất Thế sững sờ trước lời thú nhận của Tống An Thần. Cô không thể tin
được, Tống An Thần lại đồng ý hành vi “quấy rối” của cô, còn hết sức phối hợp
nữa?
“Lúc đó, Nhất Thế,” Tống An Thần chớp mắt với cô, bàn tay anh bao bọc tay Nhất
Thế đặt lên ngực mình “Em đặt tay lên ngực anh, luôn miệng kêu nóng.”
Mặt Nhất Thế đỏ lên, cắn răng.
“Em biết sau đó thế nào không?” Tống An Thần nheo mắt, cười tiếp. Nhất Thế có
cảm giác chẳng lành, hễ anh cười lên là y như rằng không có chuyện gì hay ho. Vẻ
mặt cô hoảng sợ, nhìn Tống An Thần chằm chằm.
Tống An Thần không nói ngay mà nhét tay Nhất Thế vào trong áo anh, lòng bàn tay
đột nhiên nóng lên, mặt Nhất Thế cũng nóng theo. Tống An Thần kéo cô vào lòng
“Em ngốc như thế, đương nhiên do anh dẫn dắt rồi.”
“Anh…” Nhất Thế ngắc ngứ không nói được gì, chủ yếu là cô biết tình hình sau đó
như thế nào. Thì ra không phải cô cưỡng bức anh mà là anh dụ dỗ cô?
“Xin lỗi em, vợ à.” Đột nhiên giọng điệu Tống An Thần quay một trăm tám chục
độ, vùi đầu vào hõm cổ cô, hết sức đau thương. Anh tự trách mình, nếu không phải
lúc đó ý loạn tình mê, không nên dụ dỗ cô, khiến Nhất Thế mang thai ngoài ý
muốn, còn khiến cô chịu nhiều đau khổ như thế.
Nhất Thế rầu rĩ, không nói được gì, chỉ biết dựa vào lòng anh. Không có gì phải xin
lỗi, đáng hay không đáng gì chứ, chỉ có nguyện ý hay không mà thôi. Cô luôn bằng
lòng, bởi vì cô rất rất thích Tống An Thần, luôn như thế, chưa từng thay đổi.
Tống An Thần cúi đầu, hai tay đỡ lấy khuôn mặt vô tội của Nhất Thế “Sao không
nói gì?”
“Em nên nói gì bây giờ?” Nhất Thế thắc mắc, cô không biết Tống An Thần muốn
bày tỏ gì, đành ngây thơ vô tội chớp mắt rồi lại chớp mắt…
Tống An Thần thở dài “Không có gì, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải động phòng
nữa.”
“…” Ngày mai kết hôn, có điều động phòng… hình như bọn họ động phòng nhiều
lần lắm rồi.
Hai người lại yên lặng. Sâu ngủ trong người Nhất Thế bò ra, cô mơ mơ màng màng
nghe có người nói với mình, mơ mơ màng màng đáp lại.
“Bà xã, anh yêu em.”
“Dạ.”
“Bà xã, ngốc nghếch.”
“Ừ.”
“…”
“Bà xã, bây giờ chúng ta động phòng thử.”
“Được.”
Tóm lại, Nhất Thế đang ngủ, nói gì cũng ừ với dạ. Tống An Thần biết rồi, cứ thử
mãi không chán, Nhất Thế cứ vậy mà ậm ừ đáp lại.
Tống An Thần không phải mặt người dạ thú, cởi áo quần ra, cầm thú cũng không
bằng mà thôi.
***
Giáo đường gần quảng trường Waltz ở thành phố B đang cử hành một hôn lễ thật
lớn. Trong giáo đường chật kín người, cha xứ đứng dưới thánh giá, đợi cô dâu xuất
hiện.
Trước mặt cha xứ, Tống An Thần mặc lễ phục trắng hợp với dáng người thon dài,
lại thêm khuôn mặt tuấn tú, toàn thân mang lại cảm giác vương giả cho người khác.
Các y tá bên dưới không khỏi tặc lưỡi khen ngợi, vương tử quả nhiên có khí thế.
Vẻ mặt Triệu Cát Tường đầy hâm mộ, y như sói đói muốn nuốt luôn cả cha xứ. Cha
xứ cảm giác được ánh mắt nóng cháy của Triệu Cát Tường, liếc nhìn một cái, sợ
đến nỗi hồn vía lên mây.
“Ánh mắt em nóng quá rồi đấy.” Tiểu Trác Tử ngồi bên nhắc nhở Triệu Cát Tường.
Triệu Cát Tường lườm anh ta, cảm thấy anh chàng chẳng hiểu phong tình gì cả,
biểu hiện của cô như thế chẳng phải là phát tín hiệu chân thật đáng tin cậy nhất sao?
Nói với Tiểu Trác Tử, cô muốn gì? Thế mà tên ngu ngốc này, còn giả bộ ngốc…
tức quá!
Cửa giáo đường mở ra, trong ánh sáng chói lọi hắt ngược, Nhất Thế được ba dắt đi
chậm rãi vào giáo đường.
Khoảnh khắc cánh cửa rộng mở, Nhất Thế nhìn thấy anh đứng cách cô năm mươi
mét trên tấm thảm đỏ, mặt mày rạng rỡ, mắt ngập ý cười, gương mặt tuấn tú vô
song.
Gương mặt tươi cười của Tống An Thần vẫn thế, rất ưa nhìn.
Nhất Thế căng thẳng đi về phía anh. Ông Diệp khe khẽ an ủi cô: “Không sao, đừng
căng thẳng.”
“Đông người quá. Mà sao con không biết ai hết? Cả người nước ngoài cũng có?”
Dư quang nơi khóe mắt Nhất Thế liếc một vòng, không khỏi ngạc nhiên.
“Bạn cũ của ba và chú Tống con ở khắp nơi chạy tới. Người nước ngoài chắc là mẹ
An Thần mời.” Hai cha con vừa vặn đi ngang chỗ ngồi của bà Tống. Bà nhìn cô
mỉm cười, lúm đồng tiền thoáng hiện, ngọt như mật.
Rốt cuộc cũng đi tới cạnh Tống An Thần. Nhất Thế đứng trước mặt anh, hai má đỏ
lên. Ông Diệp đặt tay Nhất Thế vào tay Tống An Thần “Sau này con hãy chăm sóc
Nhất Thế nhé.”
“Dạ, ba.” Tống An Thần