
Nhất Thế xong, đầu tiên cắt trái dưa hấu nhỏ trong
nhà Nhất Thế, ôm lên lầu ngồi trên ghế dựa, vừa ăn vừa nghe Nhất Thế càu nhàu.
“Tớ cảm giác Tống An Thần ngoại tình.” Mặt Nhất Thế y như cô vợ nhỏ bị tổn
thương.
“Sao nói vậy?” Triệu Cát Tường không dừng lại, tiếp tục ăn dưa.
“Anh ấy không mãnh liệt như trước nữa.” Nhất Thế buồn bực.
Triệu Cát Tường khựng lại, ôm dưa nhìn Nhất Thế lấy làm lạ. Nhất Thế bị Triệu
Cát Tường nhìn như nhìn quỷ đến nỗi lông tơ dựng đứng, hắng giọng hỏi lại: “Nhìn
cái gì?”
“Cậu nói mãnh liệt là…” Triệu Cát Tường dài giọng, mập mờ thấy rõ.
Nhất Thế đỏ mặt gật đầu.
“Anh ta làm sao mà không mãnh liệt nữa?” Triệu Cát Tường tiếp tục ăn dưa, há
mồm tạp một miếng lớn.
“Bây giờ mỗi bận anh ấy chỉ làm một lần.”
“Phụt.” Thiếu điều Triệu Cát Tường phun hết dưa ra, mặt mày rúm ró nhìn Nhất
Thế. Cô cảm thấy Nhất Thế muốn ăn đòn, cái gì mà háo sắc, coi như được mở rộng
tầm mắt rồi. Lúc đầu nhất định là bị bộ dạng của Nhất Thế lừa gạt. Nhất Thế lập tức
bổ sung thêm một câu “Lúc trước mỗi bận làm ít nhất ba lần.”
Triệu Cát Tường hết chỗ nói rồi. Anh Tống này hơi bị giỏi đấy. Có lẽ là anh Tống
bồi dưỡng đa phương diện, khơi mào tiềm năng chôn dấu của Nhất Thế, vì thế mới
ăn nhịp với nhau, vợ chồng trẻ khá “hạnh phúc” =_=
“Chỉ vì vậy mà cậu cho là anh ta không còn nồng nàn nữa?” Triệu Cát Tường cảm
thấy, thật ra là tại Nhất Thế muốn mà không được mới sinh bất mãn.
“Còn nữa.” Nhất Thế đập bàn giận dữ.
Triệu Cát Tường kinh hồn, nhìn Nhất Thế đang tức tối.
“Mỗi lần rõ ràng anh ấy còn muốn nữa nhưng không làm.” Vẻ mặt Nhất Thế như
sắp phát điên. Mặt Triệu Cát Tường đổi sang màu đen, miệng sắp rút gân tới nơi.
Nhất Thế tiếp tục phẫn nộ bừng bừng “Anh ấy làm người ta giận sôi gan, chắc chắn
là có đàn bà bên ngoài nên không còn sức nữa.”
“Có khả năng.” Triệu Cát Tường gật đầu.
Nhất Thế nghe Triệu Cát Tường nói vậy, tức thì rầu rĩ, nước mắt hoen mi, chực chờ
trào ra. Vị chua bốc lên đầu, vừa nghĩ đến chuyện Tống An Thần có người khác là
thấy uất ức.
Triệu Cát Tường thấy Nhất Thế như sắp khóc đến nơi, vội vàng dỗ dành: “Nói
không chừng tại bận quá.”
“Làm gì có, mấy ngày trước được nghỉ, anh ấy cũng thế.”
Triệu Cát Tường làm bộ cẩn thận suy nghĩ: “Hiện tượng này bắt đầu có từ lúc nào?”
Nhất Thế ấm ức: “Tuần trước nữa, vốn dĩ đang êm đẹp. Trời nóng lên, tớ ăn không
vô, anh ấy còn mua đồ ăn vặt cho tớ, làm chút thức ăn thay đổi khẩu vị nữa. Bây
giờ lại cấm tớ ăn đủ thứ, không cho ăn cay, không cho uống Cola, nước có gas.”
Triệu Cát Tường cau mày không nói.
Nhất Thế cũng buồn bực. Cô thấy mình rất ủy khuất. Khoan nói tới chuyện muốn
mà không được, chỉ riêng việc anh thay đổi thái độ với cô, từ một con búp bê sứ
nâng niu trong lòng bàn tay biến thành bã cám thật sự khiến cúc hoa thắt lại.
Tay Triệu Cát Tường đột nhiên xuất hiện một cái điện thoại, đặt bên tai cô, nói chõ
vào: “Bác sĩ Tống, anh nghe hết rồi chứ? Tôi nghĩ vấn đề anh muốn biết nằm ở đó
đó.”
Nhất Thế há hốc miệng, chỉ Triệu Cát Tường muốn nhe nanh múa vuốt.
“OK! Bye bye.” Triệu Cát Tường ngắt điện thoại, cười nói “Vấn đề của cậu, bác sĩ
Tống nói, anh ấy sẽ nhanh chóng giải quyết, bảo cậu chờ đến tối.” Triệu Cát Tường
nhướng mày cười gian, vẻ mặt nhìn hết sức thô bỉ.
Nhất Thế tức điên, đấm ngực dậm chân nhưng vô dụng. Tối nay giải quyết? Tiêu
rồi.
***
Để tránh chiến tranh, Nhất Thế giả bộ ngủ. Chập tối đã nằm trên giường đếm cừu.
Đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, cô vẫn tỉnh như sáo. Nhất Thế hoảng
hồn, trùm kín chăn ra sức giữ vững tinh thần. Giả bộ ngủ, giả bộ ngủ.
Nhất Thế cảm nhận được có người ngồi trên giường, nghe được tiếng cởi quần áo
sột soạt, chăn bị người vạch ra…
Tim cô đập bùm bùm không ngừng. Nhất Thế cảm thấy có người vuốt ve cô đầy
yêu thương, có người ôm cô vào lòng… không được, tiếp tục vờ ngủ. Vờ ngủ… cô
tự nhủ với chính mình.
“Đừng làm bộ nữa, tim đập y như trống ấy.” Tống An Thần kí đầu cô.
Nhất Thế đau khổ mở mắt, nhìn anh ra vẻ tội nghiệp. Tống An Thần bắt đầu cởi đồ
cô ra. Nhất Thế kêu la ầm ỹ, giãy khỏi lòng anh, túm chặt quần áo, dáng vẻ kinh
hồn chưa tỉnh, ánh mắt đầy khí thế “anh đừng lại đây.”
“Em tính mặc đồ mà ngủ sao?” Tống An Thần cười dở mếu dở.
Lúc này Nhất Thế mới cúi đầu nhìn. Cô cứ mãi lo chuyện giả bộ ngủ, không ngờ cả
đồ cũng không thay. Nhất Thế xấu hổ cười cười, chuẩn bị xuống giường thay áo
ngủ.
Tống An Thần giữ cô lại, kéo cô vào lòng “Nghe nói gần đây em rất bất mãn với
anh.”
Nhất Thế cười khan “Đâu có, em chọc Cát Tường thôi.”
“Thật sao?” Tống An Thần nheo đôi mắt dài nhỏ thành một đường chỉ, y chang con
cáo già. Nhất Thế liều chết mím môi, đối mặt với anh.
Tống An Thần bó tay “Thật ra anh cũng muốn làm nữa.”
Rồi sao?
Tống An Thần hôn trán Nhất Thế, vẻ mặt hết cách với cô “Đáng tiếc giai đoạn này
không được.”
Nội tâm Nhất Thế kêu gào, vì sao, vì sao…”
“Em đi đi.” Tống An Thần tiếc nuối buông Nhất Thế, ra hiệu cho cô đi thay áo ngủ.
Có điều Nhất Thế không chịu đi, cô chỉ muốn biết tại sao, tại sao giai đoạn này