
y, đột nhiên Nhất Thế cảm thấy mình
vẫn còn may mắn, ít nhất lúc cô còn thơ, cô được ăn mặc đầy đủ, đãi ngộ như công
chúa cơm bưng nước rót tận miệng. Hiện giờ tuy thiếu ơn huệ của người ta, lại mắc
nợ nhưng chí ít cũng không quá khổ, so với những người này, bản thân may mắn cỡ
nào? Nghĩ thế, cô cảm thấy có phần rộng rãi ra, có lẽ cô cũng nên thử để mình vượt
ra khỏi bụi bặm, nhìn ngắm thế giới chui lên từ đất đã lâu?
Ăn xong bữa tối, trời đã bắt đầu tối lại. Hai đứa nhỏ ngồi ngoài cửa, cầm ghế đẩu
ngồi xuống, yên lặng nhìn ra xa. Nhất Thế không khỏi tò mò, “Các em làm gì vậy?”
Chị Khương đang thu dọn bát đũa cười đáp, “Chờ ba chúng, chắc sắp về tới rồi.”
Nhất Thế cười nhẹ, Tống An Thần hẳn cũng về tới rồi. Cô ngáp một cái, có chút
mệt mỏi. Đang định lên giường chợp mắt một lát, không ngờ một tia sáng xẹt qua,
bóng chiều nhá nhem nháy mắt sáng lên rồi tối lại như cũ. Nhất Thế khựng lại, tia
chớp này mạnh thật.
“Đùng đoàng.” Đột nhiên, một tiếng sấm chấn động chân trời, đặc biệt vang dội,
giống như pháo nổ vang giữa thư viện yên tĩnh, nhen nhóm sự kinh hãi. Ba bốn
tiếng sấm và chớp nối tiếp nhau vang lên, lại rề rà không chịu đổ mưa, khiến người
ta lo lắng rốt cuộc là mưa kiểu gì đây?
Hai đứa bé đứng đờ ra như tượng trước cửa, không nhúc nhích. Nhất Thế lại rất
khâm phục hai đứa, đổi lại là cô, chắc chắn đã hét ầm lên. Chị Khương dọn dẹp
xong quay ra, nhìn bầu trời lúc sáng lúc tối, lại trình diễn bản giao hưởng âm thanh,
không khỏi lo lắng: “Xem ra lần này không nhỏ, không biết có mưa lớn không
nữa?”
Lòng Nhất Thế trĩu xuống, nhìn chiều hướng này, rất có khả năng sẽ mưa như trút
nước. Có điều không phải có câu “sấm to mưa nhỏ” sao, có khi nào chỉ là hù dọa
một hồi rồi thôi?
Song thời tiết thế này quả thật Nhất Thế không ngủ ngon được. Cô quay về phòng,
gọi điện thoại cho Tống An Thần, hi vọng nhận được tin báo bình an. Nhưng bất kể
cô gọi thế nào, luôn nhận được thông báo không nằm trong vùng phủ sóng. Thông
tin ở nơi này thật sự quá tệ! Nhất Thế vừa tức vừa giận nhưng cũng chỉ biết ngồi đó
trông ngóng. Hi vọng thừa lúc sắc trời âm u nhưng vẫn còn thấy được đường, sấm
chớp đang phô trương thanh thế có thể mau chóng về tới nơi.
Có lẽ là ông trời hù dọa lâu quá, đột nhiên mưa như trút nước, hạt mưa đã không thể
dùng chữ “giọt” để hình dung nữa, hoàn toàn giống như một sợi dây thừng treo giữa
không trung nặng nề ào ào đổ xuống.
Bé trai rốt cuộc không chịu đựng được khóc òa lên, chạy ào vào lòng chị Khương,
“Ba chưa về nữa.”
Mặt chị Khương cũng bắt đầu xấu đi, bé gái mười hai tuổi vẫn không nhúc nhích,
ngồi nguyên ở cửa. Mưa to theo gió quất vào người nó, phía trước đã ướt một mảng
nhưng vẫn không động đậy.
“Làm sao đây? Chẳng lẽ có chuyện?” Giọng chị Khương dần dần bất an, sắp khóc
đến nơi.
Tim Nhất Thế đập mạnh, cô cắn răng, cố gắng an ủi mình, “Chắc không sao đâu, có
thể là mưa to quá nên về trễ một chút.”
“Vấn đề là con đường mòn đó gần đây thường có núi lở, tháng trước cũng mưa to
như thế này đã vùi hai đứa con nhà ông Lưu rồi.”
Mặt Nhất Thế trắng bệch, cô không cách nào bày tỏ được nỗi hoảng sợ trong lòng.
Cô chưa từng nghĩ, Tống An Thần chết rồi sẽ ra sao? Cô luôn không dám nghĩ,
cũng không từng cân nhắc suy nghĩ xem người đàn ông đó quan trọng với mình ra
sao. Cô chỉ biết trốn tránh anh, không dám đối mặt với anh. Nhưng hôm nay nghe
thấy có khả năng Tống An Thần không còn nữa, cô hoảng hốt, hoảng đến nỗi sao
không phải là mình, thiếu chút nữa đã xoạc chân chạy đi tìm anh.
Trong lúc tất cả đều hoang mang lo sợ, bé gái mừng rỡ kêu lên: “Có người tới.”
Trong màn mưa như trút, hơi nước che phủ, xung quanh mờ mịt có một bóng đen đi
về phía nhà họ, chị Khương vội vàng chạy ra cửa nhìn cho kỹ, chỉ thấy một bóng
người mặc áo mưa từ từ hiện ra.
Hóa ra là trưởng làng.
Trưởng làng rung người, giũ hết nước mưa trên người xuống, thở dốc: “Chồng chị
chưa về sao?”
Mắt chị Khương đỏ lên, gần như nghẹn ngào: “Chưa nữa.”
“Chưa, lâu như vậy rồi sao còn chưa về nữa? Vừa nghe mọi người nói con đường
đó bị nước mưa xói lại lở núi nữa rồi, sao còn chưa về?” Trưởng làng cũng bắt đầu
mất bình tĩnh, lông mi còn treo mấy giọt nước mưa, nheo mắt nhìn bầu trời trắng
xóa trong màn mưa, “Mưa kiểu này thì không thể tạnh trong chốc lát được, rầu
quá.”
Nhất Thế không dằn nổi, “Vậy thì không cần chờ, đi tìm luôn đi.”
“Mưa lớn thế này tìm ở đâu? Nếu lại lở núi nói không chừng người đi tìm cũng nằm
xuống luôn.” Trưởng làng không vui, hằm hè lườm Nhất Thế một cái, đột nhiên
nhớ ra lúc đến đón người thấy cô cùng một bác sĩ nhìn rất nổi bật tạm biệt nhau,
ông đột nhiên hiểu ra, “Ồ, đúng rồi, bác sĩ đẹp trai đó là chồng cô hả?”
Nhất Thế không trả lời.
Trưởng làng vội vàng an ủi, “Đừng lo lắng, đợi ngớt mưa chúng tôi lập tức đi tìm.”
Cơn mưa này đến nhanh mà ngớt cũng nhanh. Trưởng làng quả thật rất nhanh nhẹn,
lập tức triệu tập một số người đi tìm, chị Khương không yên tâm, cũng muốn đi
theo. Nhất Thế nghĩ ngợi, nếu thật sự có chuyện gì, cô là nhân viên cấp cứu ít nhi