
càng lấp lánh vô chừng, lấn át cả những vì sao trên cao.
Anh chậm rãi cúi người, in một nụ hôn khẽ khàng ẩm ướt lên trán cô.
“Anh ơi, anh làm gì thế?” Cậu nhóc nóng quá tỉnh dậy, đứng dựa vào cửa chớp đôi
mắt ngây thơ nhìn Tống An Thần.
Nhất Thế bị đánh thức, mơ màng mở đôi mắt nhập nhèm ra, hoảng hồn thấy Tống
An Thần đứng cạnh mình, theo bản năng nhảy dựng lên, “Sao anh lại đứng đây?”
“Em vừa thấy anh ấy ịn môi lên mặt chị đấy.” Cậu nhóc cười hi hi, hiển nhiên nhóc
con này hơi trưởng thành sớm, nét ngây ngô ban nãy đã tan tành mây khói.
Nhất Thế há hốc miệng, nhìn Tống An Thần, mặt đỏ lên. Cô ho khẽ hai tiếng, “Em
nhìn lầm rồi.”
“Không có, hai mắt em thấy rõ rành rành.” Cậu nhóc chu miệng, cực kỳ cố chấp.
Lần này Nhất Thế đành gục đầu, rụt người xuống thật thấp, có cảm giác lúng túng
như bị bắt gian tại giường.
“Em biết vì sao anh lại in môi lên mặt chị ấy không?” Tống An Thần với vẻ ấm áp
quen thuộc, dưới ánh trăng càng giống như dòng suối mát róc rách chảy qua nội
tâm, ẩm ướt.
Cậu nhóc đương nhiên biết, “Hôn chị ấy.”
“Thật ra là tại anh đói.” Tống An Thần nói xong, mặt Nhất Thế càng đỏ. Nhóc con
mù mờ ngoẹo đầu, có lẽ đang suy nghĩ xem đói với hôn chị gái có liên quan gì với
nhau.
Tống An Thần kéo Nhất Thế đang lúng túng như gà mắc tóc, nháy mắt với cô.
Nhất Thế thật tình muốn hộc máu, trò đùa dai của Tống An Thần đã đạt tới trình độ
tột đỉnh, không ai theo kịp rồi.
Rốt cuộc cậu bé vẫn không hiểu, “Đói thì làm sao ạ?”
Tống An Thần kéo Nhất Thế đi đến trước mặt nhóc, khom người nhéo cái má bầu
bĩnh của cậu, “Em đói thì làm gì?”
“Ăn ạ!” Bé con lại ngây thơ trở lại.
Tống An Thần nheo mắt, giả vờ ngây thơ với Nhất Thế, “Đói thì ăn, đúng chứ.”
“Ừ.” Nhất Thế nghiến răng lườờm anh, cái tên mặt người dạ thú này, tính dạy hư con
người ta sao? Nhưng Tống An Thần nói khó hiểu quá, cậu bé không hiểu. Tống An
Thần cũng không giải thích thêm, chỉ cười híp mắt nói với Nhấtt Thế, “Chúng ta đi
ngủ thôi.”
Nhất Thế giậtt mình, “Tôi không mệt.”
“Nhưng anh đói rồi.i.” Anh không chờ Nhất Thế phảnn bác, kéo cô đi thẳng về phòng.
Bé con đứng ở cửa, hoang mang, đói với mệt có liên quan gì tới nhau? Nó nghĩ mãi.
Thật ra ăn xong thì ngủ,, đó là quan hệ tuần hoàn từng bước, cự kỳ đơn giản thôi mà.
Phòng ốc tối thui không thấy được đầu ngón tay, Nhất Thế cảm thấy trước mặt đen
ngòm, cố gắng lắm cũng chỉ nhìn thấy được cái bóng mờ mờ. Tống An Thần một
tay dắt cô vào phòng, mộtt tay đặt lên ván cửa, ánh mắt sáng rỡ nhìn Nhất Thế.
Trong phòng tối mù, u ám, đôi mắt anh vẫn rực rỡ như thế, cô còn cảm nhận được
mắt anh phát ra ánh sáng câu hồn một cách trọn vẹn. Nhất Thế không nhịn được hít
sâu, bình tĩnh!
Lúc này tay còn lại của Tống An Thần cũng đặt lên ván cửa, cả người cô bị anh
giam trước ngực mình, vây trong vòng tay anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần,
cô không cách nào trốn tránh.
“Em trai à, đùa bỡn một vừa hai phải thôi.” Tim Nhất Thế đập loạn, dáng vẻ nhu
thuận không có chút khí thế nào.
Tống An Thần không nói, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nhấc một tay lên, nhẹ
nhàng nâng cằm Nhất Thế lên, khuôn mặt mang theo hơi thở bức bách, “Từ trước
tới giờ, anh chưa từng đùa giỡn.”
Nhất Thế giật mình nhìn anh, đột nhiên cảm thấy trong mắt anh có một lớp sương,
khiến cô muốn chạm vào, bị anh cản lại. Anh đột ngột giữ tay cô, dùng tay cô chạm
vào khuôn mặt như gần như xa của anh.
“Thực sự anh rất đói.” Gương mặt chăm chú của anh thoáng tinh nghịch. Nhất Thế
đang ngơ ngẩn, đôi môi anh đã phủ lên cánh môi hơi hé ra vì thảng thốt của cô. Khí
thế ấy như giông tố cuốn đến, Nhất Thế kinh ngạc kêu lên một tiếng, cả người đã bị
Tống An Thần bế bổng lên. Cô căng thẳng, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, hai chân
quắp lấy eo anh, như một con gấu koala, ôm chặt cái cây làm điểm tựa.
Tống An Thần ôm cô đến mép giường, khơi dậy nhiệt tình, cười nói: “Phải hâm
nóng đồ ăn trước.”
“Hở?” Nhất Thế khó khăn lắm mới thở được một chút, hổn hển nhìn anh, khuất
bóng nên cô không thấy được vẻ mặt anh nhưng từ giọng điệu mà phán đoán thì
gian tà không thôi. Cô còn đang suy nghĩ xem vì sao chuyển sang nói chuyện hâm
nóng thức ăn thì Tống An Thần đã đè lên.
“Khoan…” Cô không kịp cự tuyệt, chỉ biết than thở tốc độ của Tống An Thần quá
nhanh. Môi anh lần nữa áp lên môi cô, men lần xuống, trượt xuống nơi cổ, vừa cắn
vừa mút không nặng không nhẹ, làm Nhất Thế khẽ run lên.
“Cốc cốc.” Đang thân mật khám phá thì đột nhiên có người gõ cửa. Hai người đồng
loạt dừng lại, liếc nhau. Nhất Thế phản ứng nhanh nhạy hơn Tống An Thần, lập tức
đẩy anh ra, xấu hổ chỉnh sửa lại quần áo hơi lộn xộn của mình, vuốt lại tóc rồi mới
ra mở cửa.
Thằng bé con chủ nhà đứng ngoài cửa, tay cầm một lọ nước hoa, “Mùa hè muỗi
nhiều, mẹ nói em mang nước hoa cho anh chị.”
Nhất Thế gượng cười, khom người cầm lọ nước hoa trong tay nó: “Cám ơn em.”
Cậu bé lơ đãng liếc thấy vết đỏ trên cổ cô, chỉ vào đó nói: “Chị mau bôi đi, cổ chị bị
muỗi cắn kìa.”
Nhất Thế nghi hoặc dòm xuống chỗ nó chỉ, đâu có thấy ngứa đâu. Nhưng cô nhanh