
sụt sịt mũi.
Nhìn là biết chẳng qua diễn tuồng. Nhưng Nhất Thế rất tò mò, Ngôn Diễm mắc
bệnh bạch cầu cấp tính, sắp xếp phẫu thuật thay tủy cho cậu ta không tới một tháng
là chuẩn bị ổn thỏa. Các y tá lúc rảnh từng tám chuyện, nói lai lịch Ngôn Diễm
không nhỏ, về sau mới biết là em trai Ngôn Hành, liền cho là Ngôn Hành chuẩn bị,
rất hợp logic.
Sư huynh cô cùng lắm chỉ là bác sĩ chính, có năng lực lớn vậy sao? Lần đầu tiên
Nhất Thế nảy sinh thắc mắc, bèn vặn hỏi Ngôn Diễm. Tuy Ngôn Diễm lấy làm lạ
Nhất Thế không biết nội tình nhà mình nhưng vẫn thành thật trả lời, “Ba em là nhà
ngoại giao, mẹ là bác sĩ tâm lý.”
Thì ra Ngôn Hành là con cháu cán bộ cấp cao, hơn nữa gia thế khá bự.
“Thật ra, em Ngôn Diễm à, chị và sư huynh trong sạch.” Nhất Thế cảm thấy nên
giải thích hiểu lầm này thì hơn.
“Nhìn không ra.” Ngôn Diễm quan sát cô một lượt, “Anh em bỏ qua mấy cô gái
Tây, ở trong nước, hơn nữa cũng không về thủ đô, trực tiếp tới thành phố B, vì ai
chứ.”
“Thành phố B không phải quê của em sao?” Nhất Thế trợn mắt nhìn cậu, mở to mắt
nói láo.
Nhất Thế hỏi ngược lại khiến Ngôn Diễm sửng sốt, trợn đôi mắt vốn đã rất to giờ
phút này lại càng to hơn, không tin nổi nhìn cô: “Bọn em sinh ra lớn lên ở thủ đô, là
dân thủ đô. Quê nhà với thành phố B không có quan hệ lấy một xu.”
Nhất Thế cũng trợn mắt, chớp chớp nhìn Ngôn Diễm, đột nhiên hơi buồn bực. Sư
huynh không phải người thành phố B, nhưng sao lúc ở trường anh lại nói với cô,
đây là quê của anh? Hơn nữa còn nắm rõ đường đi nước bước ở đây như lòng bàn
tay? Nhất Thế nghi hoặc không hiểu.
Giờ làm việc buổi chiều, cô cứ thắc mắc mãi chuyện này, rất muốn hỏi cho rõ
nhưng lại cảm thấy không cần thiết. Cho dù sư huynh lừa cô đi nữa thì anh tốt với
cô như vậy, lừa hay không lừa lại có làm sao?
Chỉ là lòng cô hiếu kỳ quá mà thôi, không hề có ý trách cứ.
Đến lúc tan ca, Nhất Thế đến phòng thay đồ thay áo. Định gọi điện thoại hỏi thăm
sư huynh mấy câu, còn chưa kịp ấn số, Triệu Cát Tường thay đồ xong đột nhiên từ
đằng sau đập lên vai cô. Không kịp đề phòng, cô giật mình đổ mồ hôi lạnh. Nhất
Thế nheo mắt nhìn cô ấy, “Có chuyện gì cần giúp?” Bình thường lúc Triệu Cát
Tường nhiệt tình như vậy, chẳng có chuyện gì tốt.
Hôm nay hình như Triệu Cát Tường không có chuyện gì nhờ vả, cô là kiểu người
ăn nói thẳng thừng, hôm nay lại không làm bộ tội nghiệp, vẫn giữ nguyên nụ cười
như cũ, “Nhất Thế, quốc khánh được nghỉ dài ngày, chúng ta đi Thái Lan đi.”
“…” Nghỉ dài ngày, ra nước ngoài?
“Khoa ung bướu tổ chức, phần lớn khoa nội và khoa ngoại đều đi, chúng ta cũng
không nên lạc đàn đúng không?” Triệu Cát Tường háy mắt cười gian, biểu tình cực
kỳ thô bỉ.
Nhất Thế khinh bỉ nhìn cô, “Cậu không cùng Tiểu Trác Tử trải nghiệm thế giới của
hai người?”
“Ở Thái Lan cùng trải nghiệm, không phải càng có hương vị sao?” Hai tay cô chập
lại, dáng vẻ mê say.
Biết Tiểu Trác Tử sẽ đi, Tống An Thần trước giờ thân thiết với Tiểu Trác Tử chắc
cũng đi, Nhất Thế nghĩ thế lập tức hủy ngay ý định du lịch dài ngày này, “Tớ không
đi đâu.”
“Nhưng…” Triệu Cát Tường lộ vẻ đáng thương khóc không ra nước mắt, “Tớ đã
ghi danh giúp cậu rồi.”
Nhất Thế cười như không cười, nội ánh mắt đã đủ giết người. Triệu Cát Tường đỡ
gương mặt co rúm của Nhất Thế, chu mỏ, “Chúng ta là bạn tốt, cái này gọi là một
người vui không bằng tất cả cùng vui mà.”
“Vậy sau này cậu không cần dùng câu nghi vấn để thương lượng với tớ, trực tiếp
dùng câu trần thuật nói với tớ là đủ rồi.”
Triệu Cát Tường lè lưỡi, che giấu tâm tư của mình. Lúc này hai người đã ra tới
cổng bệnh viện, Tiểu Trác Tử đã chờ Cát Tường ở đó. Triệu Cát Tường thấy cứu
tinh, lập tức vẫy tay tạm biệt Nhất Thế, còn dặn “Đừng quên đó.”
Nhất Thế lườm một cái tối tăm mặt mũi, cầm điện thoại lên xem mấy giờ, bất ngờ
lại nhận được cuộc gọi. Cô ngẩn ra, là sư huynh! Cô khựng lại một chút, nhận điện.
“A lô, sư huynh.”
“Tiểu sư muội, có thời gian rảnh không, đi ăn tối nhé?”
Nhất Thế cười đáp: “Vâng, ăn ở đâu?”
“Chỗ lần trước chúng ta ăn đi.”
“Được.” Cô ngắt điện thoại, gọi taxi tới nhà hàng lần trước hai người ăn. Tuy đi bộ
không tới mười lăm phút nhưng cô không muốn sư huynh chờ lâu. Xuống xe liền
thấy Ngôn Hành ngồi dựa vào cửa sổ ở vị trí lần trước.
Anh mặc rất nghiêm trang, âu phục giày da, đầu tóc chải gọn ghẽ, đôi mắt biết nói
trông về nơi nào đó, dường như đang nói, người anh chờ sao còn chưa tới?
Nhất Thế chậm rãi tới gần, suôn sẻ nhìn thấy ánh mắt anh dời tới chỗ cô, nhìn cô
cười thoải mái. Nhất Thế cười đáp lại, nhưng cô không phát hiện gương mặt tươi
cười của anh hơi cứng nhắc.
Nhất Thế đi vào, hai người ngồi đối diện, Ngôn Hành lên tiếng trước: “Lần này coi
như sư huynh rút máu bự, em muốn ăn gì cứ mặc sức gọi đi.”
“Sư huynh, nên để em tiễn anh mới đúng.”
Ngôn Hành hơi đờ người, xấu hổ cười cười: “Tin tức lan đi nhanh thật, mới đó mà
em đã biết rồi.”
“Chúc mừng.” Nhất Thế mím môi cười.
Ngôn Hành chỉ hơi nhếch môi, bộ dạng không có gì quan trọng.
“Sư huynh, từ lúc em quen anh tới giờ, đều là anh m