
ên nhất định là bác sĩ X, nhất định là hắn.
Chuông di động vang, Nghiêm Cẩn như bị
điện giật mà nhảy dựng lên, người gọi là Quách Lập, Nghiêm Cẩn trừng mắt nhìn cái tên trên màn hình một hồi, cậu đang nghĩ gì thế? Rùa con đương nhiên không thể gọi điện cho cậu, điện thoại của cô bé đang ở chỗ cậu.
Nhưng nếu là số lạ cũng tốt, cho dù bọn họ muốn uy hiếp, ra điều kiện
với cậu cũng được. Nhưng lại là Quách Lập, đó là một thuộc hạ trong thần tộc được phái đi điều tra chỗ buôn bán nội tạng người kia. Từ ngày
Phùng Quang Hoa bị bắt, rùa con tìm được trong đầu ông ta một số tin
tức, cậu đã phái Quách Lập đi thăm dò. Vì thế nhìn thấy cái tên này lại
càng nhớ tới rùa con.
- Tiểu ma vương, mối liên hệ của bên đó đã hoàn toàn biến mất. Chúng tôi tìm được mấy địa điểm bọn họ tụ hội
nhưng nghe nói đã nửa năm rồi không còn hoạt động. Mấy người từng liên
lạc với bọn họ cũng đã đi tìm nhưng đến nơi thì họ cũng đã chuyển đi
Tin Quách Lập báo về là tin xấu, đầu óc
Nghiêm Cẩn hoàn toàn trống rỗng không biết nên nói gì. Quách Lập thoáng
ngừng lại rồi nói:
- Giờ tôi tới cục cảnh sát nhìn xem có báo cáo tử vong hay chứng nhận mất tích không.
- Ừm
Nghiêm Cẩn đáp rồi cúp máy, lòng lạnh
lẽo. Bên buôn người hoàn toàn biến mất, manh mối bị cắt đứt. Bác sĩ X
này luôn đi trước bọn họ một bước, mỗi khi bọn họ như bắt được chút hi
vọng, sắp tìm được hắn thì hắn lại cắt đứt mọi con đường
Nghiêm Cẩn đi đi lại lại trong văn phòng. Nhất định còn có cách, nhất định còn có manh mối. Năng lực tâm ngữ của
rùa con rất mạnh, ai cũng không ngăn cản được, chỉ cần rùa con khôi phục ý thức, rùa con tỉnh lại là có thể liên lạc với cậu. Đúng, như vậy nhất định không thành vấn đề, bọn họ muốn lợi dụng năng lực của rùa con,
nhất định sẽ không làm tổn thương cô bé, nhất định là không.
Nhưng rùa con sao có thể bị phát hiện?
Ngoài cậu và cha thì chẳng có ai biết bí mật của Mai Côi, báo cáo DNA
cũng sớm bị hủy rồi thì sao bác sĩ X có thể biết? Chẳng lẽ Lỗ An Hoa bị
bọn họ tìm được? Cô ấy đã khai ra rùa con? Không, không thể nào. Cô ấy
chưa từng tiếp xúc với Mai Côi, cũng không biết tình hình gần đây của
Mai Côi, có lẽ còn chẳng biết Mai Côi ở đâu. Nhưng chỉ cần cô ấy khai ra Mai Khánh Hải thì bác sĩ X cũng dễ dàng tra được Mai Côi, tra được nhà
họ Nghiêm, tra được trường Nhã Mã.
Cậu càng nghĩ càng hoảng hốt, Phùng Quang Hoa, thế giới ngầm kia, Tần Nam, Tiểu Phương, Hùng Đông Bình, Hạ Bồi,
Thẩm Phi, Lỗ An Hoa… còn có ai liên quan đến việc này nữa?
Cậu đang nghĩ thì đám Mặc Ngôn, Cừu Tranh, Mẫn Lệ và Ngụy Anh Vân chạy tới:
- Tiểu ma vương, bọn mình nghe nói chuyện của Mai Côi rồi, giờ tình hình thế nào?
Nghiêm Cẩn chẳng có lòng nào giải thích
với bọn họ, cậu xua tay ngăn bọn họ hỏi. Cậu còn đang nghĩ: nhất định có cách, nhất định có thể nghĩ ra cách.
Mọi người nhìn dáng vẻ của cậu thì cũng
không dám thở mạnh. Mặc Ngôn nhìn cậu một hồi thì đột nhiên xoay người
bước đi, mọi người thấy thế cũng rời đi theo:
- Mặc Ngôn, đi đâu vậy?
- Gọi điện thoại cho cha mình, cha hẳn là sẽ tham gia vào việc này, giờ chúng ta đừng quấy rầy Tiểu ma vương,
mọi người không được náo loạn. chú Đậu Đậu, chú tìm chú Ray bảo chú ấy
sắp xếp cho chúng ta gian phòng họp đi ra, mọi người đến đó chờ, chút
nữa mình sẽ đi tìm các cậu
Qua một hồi lâu, cuối cùng Mặc Ngôn cũng trở lại, A Mặc cũng theo đến phòng họp.
- Hiệu trưởng!
Bọn trẻ đều đứng lên, nóng lòng muốn biết mọi chuyện tiến triển đến đâu. A Mặc kể lại tình hình cho bọn trẻ rồi nói:
- Chúng ta bây giờ còn chưa thể dự
kiến được tính nghiêm trọng của sự việc, hậu quả của việc Mai Côi mất
tích có lẽ còn đáng sợ hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, cho nên giờ
là lúc tất cả mọi người đều phải đề phòng
Bọn trẻ nhìn nhau, Mai Côi mất tích lại đáng sợ như vậy? Là vì Tiểu ma vương sẽ nổi điên sao?
A Mặc hắng hắng giọng:
- Nguyên nhân cụ thể chờ lúc thích hợp sẽ nói cho các em, giờ mong các em hiểu được Mai Côi đang bị nguy hiểm, mà tất cả chúng ta từ nay cũng đều bị vây trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Thầy đã thông báo về trường học yêu cầu đề cao cảnh giác. Thầy hiểu các
em muốn góp sức trong việc lần này nhưng trước mắt chưa thể đưa ra quyết định gì, các em đừng bối rối, trước tiên cứ chờ xem tình hình đã
Lam Băng vỗ vỗ balo của mình:
- Hiệu trưởng, chúng em đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Ở đây nằm đợi cũng được, có nhiệm vụ gì thì đừng bỏ qua chúng em
Ngụy Anh Vân và mấy bạn trẻ cũng vội phụ họa:
- Đúng thế, hiệu trưởng, Mai Côi là
bạn tốt của bọn em, bọn em huấn luyện lâu như vậy cũng không kém các chú trong công ty đâu, nếu có gì cần thì nhất định đừng bỏ qua bọn em.
A Mặc gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài làm việc. Mặc Ngôn ngồi trở lại chỗ, vẻ mặt nặng nề, mọi người đang
nghĩ cậu cũng có chuyện quan trọng cần thông báo, kết quả đợi nửa ngày
thì chỉ là:
- Là mình đã cổ vũ Mai Côi đi tìm Thẩm Phi để nói chuyện cho rõ ràng, nếu Mai Côi không hẹn Thẩm Phi ra ngoài
thì nhất định đã không bị bắt đi
Giọng cậu tràn ngập sự áy náy. Lô Thực nóng nảy:
- Sao có thể trách cậu được, đều là
đá