Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324291

Bình chọn: 9.00/10/429 lượt.

m xấu xa đã bắt cóc Mai Côi, một lũ khốn! Cho dù không phải hôm nay

thì bọn chúng nếu đã muốn bắt thì cũng sẽ tìm được cơ hội khác, không

trách cậu được.

Mọi người không ngờ lại như vậy, Mặc Ngôn chỉ nắm chặt tay không nói gì. Trong phòng rất im ắng, hơn nửa ngày rồi Lam Băng mới nói:

- Không biết Thẩm Phi đã tỉnh lại chưa

Mẫn Lệ không nhịn được mà khóc, nằm gục lên bàn mà khóc òa:

- Mai Côi, nhất định không sao, em ấy nhất định sẽ không sao.

Cừu Tranh đứng dậy nhìn ra cửa, trong văn phòng rất ít người, phỏng chừng đều ra ngoài làm việc. Cậu quay lại vỗ

vỗ vai Mặc Ngôn rồi nói với Mai Côi:

- Giờ muốn khóc cứ khóc, muốn đau lòng cứ đau lòng, phát tiết xong rồi thì mọi người bình tĩnh một chút. Sau

này mọi người chúng ta phải cùng góp sức. Tiểu ma vương nhất định rất

bối rối rồi, chúng ta cũng không thể rối loạn hơn nữa.

Tiểu ma vương bối rối nhưng chưa đến mức rối loạn đầu trận tuyến, cậu đi như gió lốc tìm kiếm Nghiêm Lạc:

- Cha, con có một chủ ý, giờ tất cả

manh mối đều không sáng tỏ, tất cả đều là vòng luẩn quẩn nhưng có một

người chúng ta chưa từng tiếp xúc chính là mẹ của rùa con. Cô ấy nhất

định là biết không ít chuyện, chúng ta tìm được cô ấy thì nhất định sẽ

có đột phá.

Nghiêm Lạc gật đầu:

- Cha cũng nghĩ như vậy, trước mắt xem ta thì cô ấy là mấu chốt. Tìm được cô ấy thì có ích hơn việc tìm được

Hùng Đông Bình nhiều

Nghiêm Cẩn nói

- Đúng. Cho nên chúng ta ra thông báo treo thưởng đi

- Thông báo treo giải thưởng?

- Đúng vậy, con đã từng nghĩ, mẹ rùa

con vẫn trốn tránh ngoài việc không muốn bản thân bị bác sĩ X bắt đi còn là vì muốn bảo vệ rùa con, cho nên cô ấy vẫn không dám liên lạc với rùa con. Con đoán cô ấy thậm chí còn không dám đến gần rùa con. Giờ rùa con bị bắt, cô ấy cũng như chúng ta, tham gia cùng chúng ta là lựa chọn tốt nhất của cô ấy. Chúng ta chỉ cần truyền tin này ra trong cả nước, thông báo tìm kiếm Mai Côi có thưởng để cô ấy biết Mai Côi xảy ra chuyện thì

cô ấy sẽ chủ động tới tìm chúng ta.

Nghiêm Lạc suy nghĩ về tính khả thi của

việc này, cuối cùng gật gật đầu. Đến tối, giờ hoàng kim, đài truyền hình cả nước dành ra 30s quảng cáo thông báo tìm người có thưởng, một cô gái tên là Mai Côi ở thành phố A bị bắt cóc, ai có thể tìm ra hoặc cung cấp manh mối thì sẽ có thưởng lớn. Tối đó báo chí cũng đưa tin, internet

cập nhật liên tục. Chưa đến nửa ngày, cả nước đều biết có thiên kim tiểu thư tên Mai Côi bị bắt cóc

Tuyến điện thoại thiết lập trong công ty

vì việc treo giải vang lên không ngừng, ba người túc trực vô cùng bận

rộn nhưng chỉ toàn là tin giả. Ngay từ đầu Nghiêm Cẩn còn đứng trông

điện thoại nhưng đến nửa đêm thì thất vọng, quay về văn phòng.

Tiểu Mễ theo dõi camera ở các tuyến xe

điện ngầm, tất cả nhân viên máy tính đều tăng ca suốt đêm. Hạ Bồi được

hiệu trưởng A Mặc tự mình đưa đi khắp nơi, dùng năng lực tâm ngữ tìm

kiếm Hùng Đông Bình. Cảnh sát và công ty Nhã Mã liên hợp, phong tỏa khắp các nhà ga, sân bay và tuyến đường cao tốc, tất cả mọi người ra vào

thành phố đều bị kiểm tra, những con đường giao thông quan trọng đều

được bố trí giám sát nghiêm mật.

Hạ Sinh chạy khắp các văn phòng, đưa cơm

rót nước cho mọi người, lau dọn, giúp nhận điện thoại. Mặt anh ta đã

chẳng còn nụ cười, sợ nhất là rảnh rỗi sẽ rơi lệ. Cuối cùng đến lúc được tha thì phát hiện Bát Bát và Thủy Linh đang trốn trong góc mà khóc. Anh ta không nhịn được cũng ôm hai người kia mà khóc.

- Nhưng tao là người xấu, tao là lưu manh, mày không sợ à?

- Không sợ!

- Ái chà, to gan gớm. Tao chẳng những là lưu manh mà còn biết võ, mày không sợ à?

- Không sợ, cháu cũng biết võ.

Cuộc nói chuyện lần đầu gặp mặt còn văng

vẳng bên tai, Hạ Sinh khóc như núi đổ, tiểu cô nương ngốc kia, có võ sao còn để bị bắt đi?

Nửa đêm, Nghiêm Cẩn không biết mình còn

có thể làm gì, cậu trốn trong văn phòng, cầm album “Bầu trời của Tiểu ma vương” mà nhìn. Ảnh chụp cũng sắp 2000 tấm, mỗi bức ảnh rùa con đều rất đáng yêu. Cậu nhìn hết lần này đến lần khác, cậu biết đã muộn, nên

nghỉ ngơi, còn nhiều chuyện chờ cậu làm nhưng cậu không ngủ được. Cậu

nhìn ảnh của Mai Côi, lòng vừa sợ vừa hoảng

Tiểu Tiểu đẩy cửa đi vào, đau lòng nhìn

đứa con chỉ qua nửa ngày mà đã tiều tụy đi như vậy. Cô đi tới ôm con vào lòng. Từ sau khi lên tiểu học, Nghiêm Cẩn cũng ít khi để mẹ ôm, giờ cái ôm ấm áp này rốt cuộc khiến cậu không khống chế nổi mà khóc thất thanh:

- Mẹ, con không thể mất rùa con, con không thể mất em ấy được!

Ở một gian phòng khác, nơi đó trắng như

tuyết, khắp tường treo đầy những màn hình lớn, bốn góc phòng là bốn dàn

loa, trong phòng là một chiếc giường gắn đầy dây nhợ, bên cạnh là đủ các loại máy móc, màn ình, lúc này, trên màn hình là những đường uốn lượn,

một cô gái nằm bất động trên giường

Tóc bị cạo trọc, trên đầu trọc là những

dụng cụ gắn chặt, trên đỉnh đầu còn có một chiếc mũ gì đó. Chân tay cô

bé bị khóa chặt vào góc gường. Người tỉnh, hai mắt lộ rõ sự sợ hãi.

Một chiếc đèn trong đám máy móc lóe lên, loa trong phòng truyền ra một giọng nam:

- Mẹ,