Polaroid
Bạn Đồng Hành

Bạn Đồng Hành

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327435

Bình chọn: 9.5.00/10/743 lượt.

tôi nhưng quán tôi đang ngồi mới là quán ruột của em, Khả Vân.

Tôi ngồi đó uống không biết bao nhiêu cốc trà, trời đầu đông càng lúc càng lạnh, tôi cũng chẳng thấy đói nữa, chỉ biết uống trà và rít thuốc, ngắm từng dòng người tấp nập trên đường mong chờ một bóng hình quen thuộc. Thi thoảng tôi có cảm giác em đang ở cạnh tôi rất gần nhưng khi tôi ngó quanh thì lại chẳng thấy một ai, tôi như thằng điên đang đi tìm lá diêu bông trong truyền thuyết vậy, bất lực.

Trở về nhà lúc gần nửa đêm, tôi tự cười vào mình sao có thể phí thời gian một cách như vậy, một ngày mệt mỏi và đầy oán trách, tôi đặt mình lên giường và chìm vào giấc ngủ mộng mị. Trong giấc mơ của tôi Khả Vân vẫn xuất hiện, nhưng lần này em không đứng bên mộ vợ cụ Dìn nữa, em đứng cạnh Minh, nhìn tôi căm hận, ánh nhìn khiến tôi không thể lê bước về phía em, để rồi em như ảo ảnh, cả em và Minh đều biến mất, chỉ còn tiếng cười của Minh vọng lại vào tôi chế giễu, bỡn cợt một thằng đàn ông hèn kém.

Tôi tỉnh dậy lúc gần 6h sáng, đầu óc đau như búa bổ, cơ thể nóng bừng bừng, cố vứt cái chăn ra khỏi người mình tôi bước xuống giường thì đôi chân như không còn sức lực, khuỵu xuống lảo đảo. Sờ chán mình tôi thấy nóng ran, cổ họng khô khốc. Hình như mình bị sốt rồi thì phải, tôi bật cười khô khốc.

Lết vào phòng tắm đánh răng xong thì cơ thể càng lúc thêm mệt mỏi, đau nhức khắp người, cảm giác chếch choáng khiến tôi không còn đứng vững. Nhủ thầm chẳng cần phải đi làm nữa, có gì là quan trọng lúc này đâu, tôi lại lê bước vào giường đánh phịch cái rồi thiếp đi.

Tôi đang mê man, thiêm thiếp thì tiếng chuông cửa liên hồi làm tôi tỉnh lại. Bực dọc tôi lại xuống giường, lại suýt ngã vì choáng, tôi vịn theo tường mà ra mở cửa.

- Bảo Hân? – Tôi ngạc nhiên thều thào. - Anh?

Bảo Hân chạy ngay vào đỡ tôi khi tôi buột tay khỏi nắm cửa và khuỵu xuống. Khẽ đưa tay sờ lên trán tôi vẻ mặt lo lắng và hoảng hốt của em ngay lập tức xuất hiện trên khuôn mặt.

- Anh sốt rồi, làm sao mà lại ra như thế này? – Giọng em hoảng loạn đầy sự quan tâm. - Không sao. – Tôi bật cười. - Còn không sao nữa, đầu nóng như thế này mà còn cười được – Bảo Hân nói như sắp khóc.

Tôi cười hì hì, Bảo Hân dìu tôi nhẹ nhàng vào trong nhà, đặt tôi nằm trên giường rồi kéo chăn đắp cho tôi. Em hết sờ đầu rồi lại câm tay tôi.

- Người anh như cục than vậy, anh bị thế lâu chưa? - Anh đã bảo là không sao mà – Tôi thì thầm - Còn nói nữa, anh bị từ lúc nào - Chắc là bị nhiễm lạnh từ đêm qua thôi – Tôi đoán vậy và nói. - Để em xem nào, không là phải đi bác sĩ đấy

Tôi lại bật cười trước suy nghĩ của em, việc ốm này tôi ngày xưa cũng bị vài lần, có chăng lần này bị nặng hơn một chút thôi.

- Sao em lại đến đây? – Tôi hỏi giọng hơi thều thào - Anh nghỉ mà không nói gì làm em và anh Anh rất lo, gọi cho anh thì không được nên hết giờ em đến đây luôn.

Tôi ngó chiếc điện thoại đặt cạnh gối, thì ra nó đã hết pin từ bao giờ. Cảm thấy mình hình như cũng hơi có lỗi vì làm mọi người lo lắng.

Bảo Hân bỏ tôi đó rồi chạy ra ngoài gọi điện thoại, tôi nghe mang máng em gọi điện cho ai đó rồi em quay vào, khuôn mặt em cũng đã bớt căng thẳng.

- Em vừa đi đâu vây? - Khám bệnh từ xa cho anh chứ sao, em gọi cho bác sĩ hỏi thì bác sĩ nói bệnh anh cũng thường, uống thuốc và ngủ nghỉ thôi, anh ăn gì chưa?

Tôi lắc đầu. Bảo Hân lo lắng rồi vào lục tủ lạnh, em bấm máy điện thoại vẻ mặt cặm cụi như đang tìm kiếm điều gì đó. Sau đó em ra ngoài và tôi nghe thấy tiếng xoong nổi loảng xoảng. Chưa thấy ai làm bếp vụng như em nhưng cái hành động của em khiến tôi cảm thấy vui vui.

- Quỳnh Thy đi có một hôm mà anh đã thế này, thử hỏi sống một mình sao được? – Bảo Hân nói bâng quơ trong lúc chờ - Hì! Em cứ nói quá lên, anh sống một mình mãi rồi – Tôi cười - Một mình lúc nào là lúc nào! Hừ - Bảo Hân bặm môi. - Thì lúc sinh viên này, và nhiều lúc khác nữa, anh cũng tự nấu ăn được nữa – tôi vênh mặt lên. - Thế sao lúc nãy không nấu đi. Hừ - Bảo Hân nhìn tôi đe nẹt.

Tôi mỉm cười, vẻ mặt lo lắng của em sao mà giống.. Tự nhiên tôi lại thở dài, khuôn mặt cau lại ra chiều khó chịu.

- Anh lại mệt à? – Bảo Hân lo lắng. - Không có gì đâu – Tôi chối, mặc dù cơ thể vẫn đang nhức mỏi toàn thân. - Đợi chút nữa em cháo chín xong anh ăn xong thì uống thuốc, sẽ đỡ thôi. Em vừa xem tủ thuốc rồi, uống vài viên hạ sốt là được. – Bảo Hân trấn an tôi. - Em biết nấu cháo rồi à? Cháo gì đấy? – Tôi cười trêu. - Cháo gà, gạo với gà thì có sẵn từ hôm qua rồi. Còn cách nấu.... em phải search nó mới ra – Bảo Hân ngập ngừng xấu hổ thừa nhận.

Nhìn khuôn mặt em e thẹn xấu hổ hơi cúi xuống khiến lòng tôi vui vẻ hơn chút. Tôi hỏi em thêm vài câu vớ vẩn chuyện ở công ty nữa rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi một lúc.

Bảo Hân đánh thức tôi dậy, phía cạnh em trên bàn máy tính là bát cháo gà nóng hổi còn nghì ngút khói. Tôi gượng định ngồi dậy xuống thì Bảo Hân ngăn lại.

- Anh cứ ngồi trên giường là được rồi. - Ừm.

Bảo Hân cầm lấy bát cháo, dù động tác hơi gượng nhưng em cũng thổi phù phù vào thìa cháo, định đưa vào miệng tôi. Tôi im lặng nhìn em, hành động của em không có gì là gượ