
đã trở về chưa? Nếu trở về, khẳng định Cố Kỳ Ngôn sẽ hung hăng tra tấn bà ta.
Ngẫm lại chỉ biết lắc đầu thở dài, bà ta cũng chỉ là một người phụ nữ đáng buồn.
Đến Casablanca, Con Vịt cũng đã đứng ở vị trí cũ chờ đợi.
Tôi thấy anh ta, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Từ khi nào mà anh ta có thể gầy như vậy? Mới hơn hai tháng không gặp, cả người đã gầy đi hai vòng.
Đi qua cho anh ta một quyền: “Con Vịt, tôi x ba ông, ông thành thật nói cho tôi, có phải ông hít thuốc phiện không?”
Anh ta bất bình che mặt: “Bà đúng là đứa con gái bạo lực, tại sao vừa thấy mặt liền đánh tôi, tôi còn tưởng rằng hơn hai tháng không gặp, bà sẽ cho tôi một cái ôm nồng ấm!”
“Ông đừng làm tôi bị gián đoạn!” Tôi rống lên giận dữ.
Anh ta nhìn tôi liếc một cái, sâu kín nói: “Còn không phải là nhớ bà sao.”
Tôi ngẩn ra, mất tự nhiên nói: “Khẩu khí của ông tại sao giống như kiểu oán phụ vậy hả!”
Anh ta cũng cười cười, không nói lời nào.
Hai người ngồi đối diện, không nói một câu.
Chúng tôi đều không uống rượu, mỗi người một ly nước lọc tinh khiết.
Ngọn đèn trong quán bar ánh lên màu xanh mờ, sâu kín giống như gợn sóng của thủy triều.
Hồi lâu, anh ta chậm rãi mở miệng: “Bà ở cùng một chỗ với anh ta!”
Tôi sửng sốt.
Anh cười cười, giấu không được sự cay đắng: “Tôi đã thấy anh của bà!”
“Ông gặp anh ấy rồi?” Tôi nhíu mày.
Tại sao Cố Mạc Tu không hề đề cập chuyện này với tôi.
Anh ta gật đầu: “Anh ta nói về chuyện trước kia của hai người cho tôi nghe!”
Tôi trầm mặc, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt cẩn thận, tựa như muốn làm ra sự khác biệt vĩnh cửu.
Tôi không cảm thấy cần phải thương cảm, hướng anh nói: “Con Vịt, ông đừng nhìn tôi như vậy.”
“Thật xin lỗi… Đã lâu rồi không thấy bà.” Anh ta tự giễu cười cười, sắc mặt tiếp tục ảm đạm xuống: “Bà thật sự ở cùng với anh trai sao?”
Tôi không chút do dự gật đầu.
Anh ta thở dài, vươn tay gõ nhẹ lên trán tôi: “Thật sự không có biện pháp để bắt buộc bà! Bà đã quyết định, về sau tôi sẽ không đi tìm bà nữa, không trêu hoa ghẹo nguyệt! Nếu không tôi đã lãng phí chính mình rồi!”
Tôi chỉ biết gật đầu, cổ họng khô khốc khó chịu, không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Tôi nghĩ muốn nói, Con Vịt, cám ơn ông.
Thế nhưng tôi biết, đây là câu tàn nhẫn nhất.
Cho nên tôi sẽ không nói cho anh biết.
Sau khi bỏ qua cái đề tài này, anh nói cho tôi nghe một chút chuyện về bọn Quang Đầu.
Cuối cùng, anh hỏi tôi: “Hoa sen nhỏ, bà thật sự sẽ không chạm vào âm nhạc?”
“Đúng.”
“Vì sao? Bà có thiên phú như vậy, nếu không theo âm nhạc sẽ rất lãng phí tài năng!”
Tôi cười cười: “Tôi muốn một cuộc sống yên bình. Âm nhạc của chúng ta rất kịch liệt, nó làm tôi bị kích thích!”
Con Vịt hạ mí mắt xuống, lông mi dài rung động giống như con bướm đen.
Anh ta nói: “Tôi cứ tưởng rằng cho dù tôi không thể chiếm được lòng bà, tối thiểu âm nhạc có thể gắn kết được chúng ta!”
Tôi khổ sở, không đành lòng nói: “Ông đừng như vậy, có lẽ về sau tôi sẽ đổi ý, cũng không chắc lắm!”
Lúc này thần sắc anh ta tươi tỉnh lên: “Vậy hiện tại bà đổi ý đi!”
Tôi buồn cười nhìn hắn: “Đồ ngốc!”
Anh ta đang muốn cãi lại, một vài bóng đen tiến lại gần đây.
“Ô, tao còn tưởng là ai mà lại ở chỗ này? Đây không phải Liên Lạc cùng Tả đại thiếu gia hay sao…” Lời lẽ trêu chọc, dáng vẻ lưu manh.
Con Vịt cùng tôi sắc mặt đồng thời trầm xuống.
Có người tìm đến.
Lưu manh đi tới, ngả ngớn nâng cằm tôi lên: “Để cho tao nhìn cái khuôn mặt đã đánh cho hai người anh em của tao đến mức tàn phế nào!”
“Đại ca, cô gái này thật tốt đó!” Một bên có người cười nói.
Tôi vừa định đẩy hắn ta ra, Con Vịt liền động thủ.
Anh ta đánh một quyền về gã kia, lôi kéo tôi bỏ chạy.
Quán bar lập tức trở nên huyên náo.
Đằng sau truyền đến âm thanh mắng chửi, những tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôi vừa chạy vừa nói: “Con Vịt, ông mau buông ra, đi trước đi!”
Anh ta đến nhìn cũng không có thời gian, liếc mắt: “Bà cho rằng có khả năng đó sao?”
“Bọn kia tới để tìm mình tôi!”
“Tôi cũng đã đánh bọn chúng. Cho nên, không thể tính hết lỗi cho mình bà!”
Tôi còn định nói điều gì, anh ta hướng tôi rống lên một tiếng: “Bà câm miệng cho tôi. Còn nói nữa chúng ta sẽ tuyệt giao!”
Tôi biết anh ta thật sự nổi giận, liền im miệng, gia tốc chạy.
Tôi biết rằng bàn tay từ bi sẽ không bao giờ chìa ra nữa.
Năm sáu cái bóng đen dồn ép chúng tôi vào một cái ngõ cụt tối đen, chúng từ từ đi tới.
Bầu trời tối như mực, ánh trăng đỏ sẫm rải ngập không gian như máu tươi. Ngõ nhỏ trôi nổi mùi vị hư thối của rêu mốc.
Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Con Vịt ôm chặt tôi, nói nhỏ vào tai tôi: “Đừng sợ, có tôi ở đây!”
Bóng đen dừng lại trước mắt chúng tôi.
Tôi nhịn không được run lên một chút.
“Tóc rất đẹp, dáng người cũng rất chuẩn. Xem ra bình thường bị đàn ông làm cho dễ chịu cũng chẳng sai!” Lưu manh trêu đùa.
Con Vịt nắm chặt hai tay phát ra âm thanh răng rắc bạo lực.
“Chúng tao ở đây đợi mày ước chừng đã hai tháng… Rốt cuộc cứ kiên nhẫn cũng không bị phụ lòng!”
“Đại ca, nên chơi như thế nào đây?”
“Ha ha a… Thân thể đàn bà, có thể chơi như thế nào?”
Mấy ngư