
i đưa tình thì mời ra ngoài cho.” Tô Thiên
Thanh thực sự không nghe nổi nữa, lên tiếng dạy dỗ, “Cho dù hai người
sắp kết hôn, cũng không cần phải khoe khoang như thế trước mặt người
khác đâu.”
Nghe anh ta nói vậy, nụ cười trên mặt Phùng Sở Sở bỗng đóng băng
trong phút chốc, cô biết, Tô Thiên Thanh nhất định đã hiểu lầm. Mang
những lời cô đã từng nói, chụp lên người Lưu Dục.
Cô định mở miệng giải thích, lại có chút tức giận, cảm thấy không
việc gì phải dài dòng với người như thế. Dù sao sau khi cuộc thi chấm
dứt, mọi người ai đi đường nấy, vĩnh viễn sẽ không gặp lại.
Trong lúc cô đang đứng đó tự thuyết phục bản thân, bỗng nghe thấy Tô
Thiên Thanh kêu lên một tiếng quái dị, tiếp đó là tiếng oán trách tức
giận: “Món này ai làm vậy? Chưa nấu chín đã bưng lên rồi.”
Phùng Sở Sở vừa nghe thấy chưa nấu chín đã hăng hái xông lên xem náo
nhiệt. Có thể nói, những mỹ nữ này mặc dù tay nghề chưa ra gì, nhưng đối với một người bình thường mà nói, muốn nấu chín một món ăn cũng đâu đến mức khó khăn. Người này biết rõ hiện giờ đang câu một con rùa vàng mà
lại dám mang đồ chưa chín ra bêu xấu, xem ra lần này, cô ta xấu mặt thật rồi.
Trước mặt Tô Thiên Thanh là một bát sủi cảo, trên chiếc thìa trong
tay có nửa viên sủi cảo, mà nửa còn lại thì đã bị anh ta ăn rồi phun ra
rồi. Nhìn miếng sủi cảo đã bị cắn kia, quả thực là còn chưa chín, vỏ sủi cảo nửa sống nửa chín, bột mì bên trong còn chưa chín hết.
“Thế này là sao?” Phùng Sở Sở quay đầu hỏi Lưu Dục.
Lưu Dục thanh thanh cổ họng, lại bắt đầu kể chuyện cổ tích: “Cô gái
này, thực ra thì tay nghề cũng tạm, nhìn ra được, bình thường ở nhà cũng không phải là mười ngón không dính nước dương xuân. Nhưng mà kỹ thuật
nặn vỏ hơi kém một chút, hơn nữa đi thi nên hơi căng thẳng, thời gian
lại không đủ. Không biết cô ta nghĩ thế nào, cứ nhất quyết muốn tự làm
sủi cảo. Tôi đến xem lúc cô ta nặn vỏ, đã khuyên cô ta, vỏ phải mỏng một chút, nếu không khó chín.
“Chắc cô ta sợ nặn vỏ mỏng sẽ tốn thời gian nên không nghe tôi, còn
nói là chỉ cần mùi vị ngon là được. Ai ngờ, động tác của cô ta chậm quá, tốn không ít thời gian, lại không đun nước sôi trước. Chờ nặn sủi cảo
xong mới đi đun nước, đương nhiên là không kịp rồi, còn chưa nấu được
năm phút đã hết giờ, lửa bị tắt. Bát sủi cảo nửa vời này, cứ thế mà bị
bưng lên thôi.”
“Anh biết rõ là chưa nấu chín mà còn bưng lên à.” Tô Thiên Thanh có chút mất hứng, bỏ cái thìa trên tay trở lại trong bát.
Lưu Dục mới chẳng thèm để ý đến anh ta, trong cái tòa soạn này, anh
ta cũng chỉ có thái độ tốt một chút với Phùng Sở Sở, ngay cả tổng biên
tập anh ta còn chẳng coi là gì. Anh ta luôn tự hào vì là một nhà nghệ
thuật, mấy cuộc thi tràn ngập mùi buôn bán này, căn bản anh ta chẳng
thèm bỏ vào mắt, hỏng hay không anh ta cũng chẳng quan tâm. Anh ta chịu
ra tay, hoàn toàn là vì nể mặt Phùng Sở Sở mà thôi. Nghe thấy trong lời
nói của Tô Thiên Thanh có ý chỉ trích, tính ngang ngạnh của anh ta lại
bốc lên, dù không trực tiếp chống đối nhưng giọng điệu cũng không tốt
lành gì: “Bao nhiêu người như vậy, tôi sao để ý hết được, hơn nữa, tất
cả những món này không phải đều làm ra để cho anh ăn sao, sắc hương vị,
vẻ ngoài cũng phải tính chứ. Món sủi cảo này tuy là chưa nấu chín, nhưng chỉ là vấn đề thời gian, trông cũng đâu tệ lắm. Nếu không, anh đã chẳng chọn nó để ăn. Anh cũng đâu có ngu, cái món cá nướng lúc nãy, anh có ăn đâu.”
Tô Thiên Thanh bị anh ta nói cho nghẹn cứng họng, tỉ mỉ ngẫm lại,
đúng là như vậy. Lập tức hết cả tức giận, trái lại còn có chút tán
thưởng đối với Lưu Dục.
Cứ thế ăn suốt một đường, chân mày Tô Thiên Thanh càng nhíu càng
chặt, anh hình như đang bắt đầu hoài nghi, mình chọn vợ theo kiểu này,
rốt cuộc có lấy về nhà được hay không đây?
Một nhân viên toàn soạn bước tới, ghé vào tai Lưu Dục nói mấy câu.
Lưu Dục cũng quay đầu đáp lại anh ta mấy câu, người kia liền bỏ đi.
Phùng Sở Sở nhìn bóng lưng đã đi xa của anh ta, đột nhiên mở miệng nói: “Đó không phải Tiểu Ngũ sao, cậu ta nói gì với anh vậy?”
“Ạch, là thế này.” Lưu Dục gãi đầu, có chút ngượng ngập, “Có một người dự thi xảy ra chút chuyện, đưa đến bệnh viện rồi.”
“Cái gì, đến bệnh viện?!” Phùng Sở Sở nghe vậy, cả kinh hét rầm lên,
khiến cho Tô Thiên Thanh đang nếm đồ ở một bên sợ hết hồn, thiếu chút
nữa nghẹn thức ăn.
Lưu Dục cau mày, khoát tay một cái: “Hoảng cái gì, không phải chuyện
gì to tát cả, cô yên tâm, bên truyền thông sẽ không viết linh tinh đâu,
nhiều nhất cũng coi như là trò cười viết lên báo thôi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thì là có một cô, chuyện bé xé ra to, nồi chưa hong khô đã đổ dầu
vào trong, kết quả dầu bắn tung tóe lên, làm cô ta sợ kêu lên như quỷ
ấy. Ai ngờ không cẩn thận lại khiến cái nồi bị đổ, nửa nồi dầu hắt hết
lên người.”
“Kiểu này thì biến thành gà chiên rồi.” Tô Thiên Thanh cầm miếng gà chiên trong tay, vừa ăn vừa tiếp lời.
Nhìn vẻ mặt muốn giết người của Phùng Sở Sở, Lưu Dục vội vàng giải
thích: “Đừng nghe anh ta nói bậy, dầu kia còn chưa đun nóng, lại cách
quần áo, không phải lo lắng. Chẳng