
qua là cô kia bị dọa không ít, lúc bị dầu hắt vào người, cô ta còn định cởi quần áo ra trước mặt mọi người,
mà mà được kịp thời ngăn cản. Nếu không ngay mai trang đầu giật tít,
chắc đều là về cô ta.”
Phùng Sở Sở nghe người không bị làm sao, trái tim cũng buông lỏng,
lẩm bẩm nói: “Không phải cô ta muốn thu hút báo chí, tự mình bày trò đấy chứ.”
“Có trời mới biết.”
Phùng Sở Sở đang định hỏi Lưu Dục đưa người đến bệnh viện nào, định
đi thăm một chút, Tô Thiên Thanh lại vọt tới, vừa kéo tay của cô, vừa
kéo cô qua bên kia.
“Anh làm gì thế?’ Phùng Sở Sở vừa giãy dụa, vừa hỏi.
Tô Thiên Thanh đứng trước một cái bàn, chỉ vào món ăn trước mặt, hỏi: “Tôi muốn biết, món này là do ai làm.”
Phùng Sở Sở nhìn qua bàn một cái, trên đó có một bát bí đỏ hấp trứng, một món ăn rất bình thường, cô không hiểu tại sao Tô Thiên Thanh lại
kích động như vậy.
Lưu Dục bước tới, nhìn lướt qua món ăn kia, đi đến bên cạnh Phùng Sở
Sở, hời hợt nói: “À, món này á, món này là bạn cô làm. Cô ấy cũng thông
minh, không cần xào nấu dầu mỡ mất công, chưng chưng hấp hấp là xong.”
Nguyễn Trữ Khanh? Phùng Sở Sở lẩm bẩm trong lòng, cô ấy đi theo La
Giai Cầm bổ túc mấy ngày, rốt cuộc lại chỉ làm được một món không bê lên bàn được như thế này? Mà buồn cười hơn ở chỗ, vị đại gia Tô Thiên Thanh này lại rất khoái cái thứ này, nhìn bộ dạng anh ta đứng một bên thưởng
thức như vậy, hiển nhiên là rất hài lòng với món ăn này.
Tô Thiên Thanh không nghe Lưu Dục nói tiếp, chỉ nheo mắt nhìn Phùng Sở Sở, chờ cô cho đáp án.
“Tô tiên sinh, chúng ta đã nói trước rồi, chỉ dùng bữa, không xem
người.” Phùng Sở Sở không tình nguyện nói cho anh ta biết, trực giác
mách bảo cô, bát trứng hấp này có gì đó mờ ám.
“Cô thực sự tưởng tôi là nhà phê bình thức ăn à. Trước không cho tôi
xem quá trình nấu ăn còn chưa tính, nói là để công bằng. Giờ tôi đã ăn
xong rồi, còn không cho tôi gặp người, có phải cô không muốn cho tôi lấy vợ không hả?”
“Ví
bát bí đỏ hấp trứng này mà anh sẽ cưới cô ấy làm vợ?”
“Cũng chưa đến mức như vậy.” Tô Thiên Thanh lắc đầu nói, “Có điều,
điểm ấn tượng tăng lên không ít, có thể tiến thêm bước nữa để khảo sát.”
Phùng Sở Sở cười lạnh một tiếng, nói với Lưu Dục: “Gọi cô ấy vào đây đi.”
Lưu Dục gật đầu, xoay người ra cửa, không lâu sau đã đưa Nguyễn Trữ
Khanh vào. Sắc mặt không tính là tốt, có thể là căng thẳng do đột nhiên
bị gọi vào. Bởi vì Lưu Dục chỉ nói với cô, là Phùng Sở Sở gọi, cũng
không nói rõ là Tô Thiên Thanh gọi đích danh cô.
Bước vào phòng ăn, mấy người đối mặt, nhìn nhau mấy lần. Tô Thiên
Thanh bỗng chỉ vào Nguyễn Trữ Khanh cười nói: “Thì ra là cô à.”
Nguyễn Trữ Khanh cũng nhận ra anh ta, theo phép lịch sự lên tiếng
chào, sau đó quay đầu hỏi Phùng Sở Sở: “Cậu tìm mình có chuyện gì?”‘
Tô Thiên Thanh ho nhẹ một tiếng, chỉ vào cái bát bên cạnh nói: “Thực
ra, người tìm cô là tôi. Tôi muốn biết, cô làm món ăn này thế nào.”
Nguyễn Trữ Khanh nghe thấy câu này, lại theo bản năng lùi lại sau một bước, mặt lộ ra vẻ sợ hãi, run giọng nói: “Cái đó, ạch, thì là làm thế
thôi.”
Phùng Sở Sở vẫn đứng một bên nhìn, xem phản ứng của cô nàng, cảm thấy có chút kỳ quái. Mặc dù đây chỉ là một món ăn bình thường không có gì
lạ, nhưng ít ra cũng là tự tay cô ấy làm ra, nói qua quá trình chế biến
cũng đâu phải việc khó, sao biểu hiện của cô nàng này lại giống như rất
chột dạ vậy.
Thừa dịp Tô Thiên Thanh không chú ý, Phùng Sở Sở bước tới một bên, nhỏ giọng hỏi Lưu Dục: “Món này là cô ấy làm thật à?”
“Đúng vậy.” Lưu Dục khó hiểu nhìn Phùng Sở Sở, nghi hoặc tại sao cô
lại hỏi vậy. “Tôi thấy cô ấy làm mà, mặc dù không phải từ đầu đến cuối.
Nhưng vì là bạn cô nên tôi cũng lưu ý. Lại nói, lúc thi có nhiều phóng
viên như vậy, sao mà giả được.”
Nghe thì có vẻ như chuyện là như vậy, thế con nhóc kia đang căng
thẳng cái gì nhỉ? Cô ấy cũng đâu phải loại thấy đàn ông sẽ trở nên luống cuống, chỗ này, nhất định có vấn đề gì đó. Phùng Sở Sở vừa nghĩ, vừa đi về phía Nguyễn Trữ Khanh Chương 16: Người phụ nữ đến khởi binh vấn tội
- Thà đắc tội với quân tử chứ chớ đắc tội với phụ nữ -
Tô Thiên Thanh ăn bí đỏ hấp trứng của Nguyễn Trữ Khanh làm, hương vị
quen thuộc ấy vẫn còn quanh quẩn trong miệng anh, khiến cho anh có một
nỗi xúc động không thể kiềm chế được, muốn biết rõ toàn bộ quá trình làm món ăn này.
Sắc mặt của Nguyễn Trữ Khanh hơi căng thẳng, nhìn vẻ mặt tươi cười
của Tô Thiên Thanh, cô lại chẳng biết mở miệng thế nào. Liếc qua Phùng
Sở Sở đang đứng một bên, đầy vẻ “chuyện không liên quan đến mình”, muốn
đọc được tin tức gì từ trên mặt cô hoàn toàn không có khả năng. Chẳng
còn cách nào khác, Nguyễn Trữ Khanh chỉ đành nhắm mắt, vừa hồi tưởng,
vừa giải thích: “Đầu tiên cắt bí đỏ đi một nửa, nạo, sau đó rửa sạch, bỏ vào trong nồi hấp. Sau khi hấp chín, đánh trứng đổ vào, chờ trứng chín
thì lấy ra.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Tô Thiên Thanh có chút khó tin, nghi ngờ hỏi.
Nguyễn Trữ Khanh hít một hơi, giống như hạ quyết tâm nói: “Phải,
chính là như vậy. Tôi làm món ngọt nên có cho thêm chút mật ong, còn có
một cách ăn khác