
gốc ngốc để bị ôm chặt, sau đó ngốc
ngốc hưởng ứng, cô vỗ lưng Khương Tuệ Thanh, giống như mẹ thường làm với con gái.
Khương Tuệ Thanh là một cô gái kỳ quái, cô nghĩ vậy.
Cô ấy chỉ cười, đã khiến cho người bên cạnh cảm giác ấm áp, cô giống mặt trời, làm cho
người sợ lạnh như cô, không tự giác lại muốn tới gần, mà buổi tối hôm nay...... Hôm nay thực
là một buổi tối mất mặt, cô thực sự cần một cái ôm ấm áp.
Ôm lấy cô, Cung Diệc Hân ngửi được mùi hương Cỏ roi ngựa chanh (thuộc họ Cỏ roi ngựa,
http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%8D_C%E1%BB%8F_roi_ng%E1%BB%B1a) từ
người cô, đó là loại mùi hương giúp người ta giải tỏa áp lực.
“Thực xin lỗi, bác sĩ, tôi xuất viện mà không nói gì với cô.”
Cô lắc đầu không để ý. Vì sao cần báo tin? Cô ấy không biết mình là ai, chỉ nhìn thấy cô mặc
áo blouse, chỉ biết luôn miệng gọi cô bác sĩ.
“Cô có tốt hơn chút nào không?” Cung Diệc Hân đẩy cô ra hỏi.
“Tôi không còn ép buộc bản thân phải nhớ lại những chuyện đã quên, dù gì cũng là chuyện
đã qua, quên liền quên đi, bác sĩ nói rất đúng, chỉ cần vui vẻ là được rồi.”
“Cô vui vẻ?”
“Vâng.” Khương Tuệ Thanh gật đầu, quay đầu liếc mắt một cái nhìn cửa nhà đối diện, xác
định cửa đã đóng, mới nói nhỏ vào tai Cung Diệc Hân: “Tôi gặp được một người, hắn làm
cho tôi cảm thấy thoải mái. Bác sĩ, bác sĩ...... Cô ngàn vạn đừng nói cho Tuệ Kình nga, bằng
không hắn sẽ tức giận.”
Vừa gặp mặt đã nói cho cô bí mật, chia sẻ tâm sự, làm chuyện mà bạn bè thường làm với
nhau, đối với cô mà nói, là một loại kinh nghiệm mới lạ, cho tới bây giờ...... Cô chưa bao giờ
hiểu được bạn tâm giao là như thế nào.
“Hắn không muốn cô kết giao bằng hữu?”
“Hắn nói bên ngoài người xấu rất nhiều, bảo tôi không thể tùy tiện cùng người khác nói
chuyện.”
Quái nhân, đó không phải ý muốn bảo hộ bình thường. Cung Diệc Hân nhún nhún vai, không
cho là đúng.
“Cô đừng để ý đến hắn, cho dù người xấu thực sự rất nhiều, mọi người cũng phải trải qua thất
bại mới trưởng thành.” Tựa như cô, vượt qua mưa gió (ý nói gian khổ) mới có thể cứng cáp
mạnh mẽ như bây giờ.
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy nha, nhưng mà cô không thể cùng Tuệ Kình tranh luận nga,
hắn là thiên tài, mỗi lần tôi nói ra cái gì cuối cùng đều thua hắn.” Khương Tuệ Thanh le lưỡi,
lại quay đầu liếc mắt nhìn ra cửa.
Cô bật cười. Xem ra, cô chị gái này bị em trai chèn ép rất nhiều.
Có điều những gánh nặng, không thoải mái cả ngày nay đều tan biến khi nhìn thấy nụ cười
xán lạn của Khương Tuệ Thanh, hiện tại cô mới có cảm giác về nhà.
Nhìn chằm chằm Khương Tuệ Thanh, cô không hiểu, vì sao chính mình có thể ở trước mặt cô
tự tại thoải mái như vậy? Bởi vì cô vô hại, hay bởi vì cô rất ấm áp?
“Vào nhà ngồi đi.” Cung Diệc Hân chỉ chỉ bên trong.
Khương Tuệ Thanh bước vào phòng liền nhìn xung quanh, liếc mắt một cái liền thấy cơm
nắm trên bàn. “Cô vẫn chưa có ăn cơm đúng không?”
“À, tôi không cảm thấy đói......” Cô chần chờ nói nhỏ.
“Cô không phải không đói bụng, mà vì mấy loại thức ăn này làm mất khẩu vị. Đi, đến nhà
chúng tôi, Tuệ Kình nấu ăn khuya cho.” Khương Tuệ Thanh nhiệt tình kéo tay cô, không cho
phép cô từ chối, kiên quyết kéo cô về nhà mình.
Cô muốn từ chối, nhưng bụng không hợp tác, vào lúc này lại phát ra âm thanh cô lỗ cô lỗ rất
to.
Khương Tuệ Thanh nghe thấy, cười đến run rẩy hết cả người, nhưng nụ cười của cô lại không
làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, cô ấy nắm chặt tay cô, giống như các cô từ mấy trăm năm
trước đã là bạn tri kỷ.
Duyên phận giữa người với người với nhau rất khó nói, có người vừa mới gặp, đã có thể xác
định hai người hữu duyên có phân.
Ra đến trước cửa, cô không quên đem chìa khóa nhà nhét vào trong túi áo.
Cùng một khu chung cư, nhà họ Khương lại lớn hơn nhà cô một chút, diện tích ít nhất cũng
60 mét vuông, đơn giản sạch sẽ trang hoàng, càng làm cho phòng ở thoạt nhìn lớn hơn.
“Oa, Tuệ Kình đã nấu mì xong.” Khương Tuệ Thanh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm,
chạy nhanh về phía phòng ăn, cô vừa đặt bát đũa, vừa tự biên tự diễn, “Tuệ Kình nhà chúng
tôi là thiên tài nga, hắn học cái gì đều rất nhanh, hồi nhỏ chỉ tùy tiện học bài mà lại luôn giữ
hạng nhất, đến công ty đi làm, mới hai ba tháng liền đạt thành tích xuất sắc, mọi người đều
gọi hắn thiên tài bảo bối, ngay cả nấu cơm cũng vậy, chỉ cần đưa cho hắn một quyển sách dạy
nấu ăn, hắn chỉ cần nhìn một cái có thể nấu ra đại tiệc.”
Cô đã quên, đây là lần thứ mấy Khương Tuệ Thanh ở trước mặt cô kể chuyện “Tuệ Kình là
thiên tài bảo bối”.
Rõ ràng là bị chèn ép rất đáng thương, nhưng cô ấy chẳng những không mang lòng oán hận
em mình, còn coi như bảo bối luôn đem khoe với mọi người.
Tình huống hoàn toàn không giống với nhà bọn họ. Cô từ nhỏ tận lực cùng Ấu Lâm cạnh
tranh