80s toys - Atari. I still have
Băng Tiểu Thư

Băng Tiểu Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322032

Bình chọn: 8.00/10/203 lượt.

nhân trong bệnh viện lâm vào tình trạng khẩn cấp, cha không thể đến......”

“Đừng lo lắng, con đã ở sân bay chờ Diệc Hân.”

“Con...... Làm sao con biết Diệc Hân muốn trở về?”

Đó là một câu chuyện dài, không phải nói rõ qua điện thoại.

Hắn hưng phấn nói: “Sau này sẽ kể cho cha nghe. Trước tiên con sẽ đưa Diệc Hân về chung

cư, chờ cô ấy nghỉ ngơi, rồi sẽ đưa cô về nhà.”

“Được, vậy làm phiền con, vài giờ tới chắc cha vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật, con nhớ

mở di động, cha ra khỏi phòng mổ sẽ gọi điện thoại cho con.”

“Không thành vấn đề.”

“Nhớ kỹ, không cho phép lại tắt máy!” Cung Tịch Duệ đe dọa.

“Tuân mệnh, cha vợ.” Hắn vừa hưng phấn vừa khẩn trương, tắt điện thoại, liên tục nhìn đồng

hồ đeo tay.

Rốt cục đã có khách ra khỏi sân bay, hắn chạy nhanh đến gần, ánh mắt hắn di chuyển trong

dòng người như tia x-quang, nhìn chằm chằm những người phụ nữ từ bên trong đi ra.

Này không phải, rất lùn; Cái kia không phải, rất béo; Cái kia lại càng không phải, cô sẽ không

tự trang điểm cho mình thành cây thông Noel......

Người kia, mặc một bộ âu phục màu hồng, đầu đội mũ vành như nữ sinh...... Cô càng ngày

càng gần, hắn nhận ra cô...... Nét cười nơi khóe miệng, khóe mắt, lan ra cả khuôn mặt,

khuếch trương......

Lúc hắn nhận ra cô, đồng thời cũng là lúc cô nhìn thấy hắn.

Lấy kính râm trên mặt ra nhìn rõ người trước mắt, Cung Diệc Hân cười yếu ớt. Hắn vẫn là

Khương Tuệ Kình trước đây, mặc kệ đi đến đâu đều sẽ là ngôi sao tỏa sáng, áo trắng, quần

tây trắng, rõ ràng là đơn giản đến không được đơn giản hơn, lại làm cho người ta không thể

dời tầm mắt.




Hắn cũng ngóng nhìn cô. Cô không còn giống với trước, tóc tùy ý buông, không có ngay

ngắn chỉnh tề, cô mặc âu phục và mang giày xăng đan, thật đáng yêu, đáng yêu không giống

bác sĩ khoa tim, làn da cô hơi đen, nhưng cả người thoạt nhìn rất có tinh thần, trọng yếu nhất

là......

Cô đang cười, cười với hắn.

Đã quên, những lời đã luyện tập dù rất nhiều lần nhưng hắn vẫn quên, mặc kệ, hắn ba bước

cũng thành hai bước vọt tới trước mặt cô, không quan tâm cô thể sẽ tức giận hay không, ôm

cổ cô.

Cung Diệc Hân bị hành động của hắn dọa sợ, nhưng không có đẩy hắn ra, vì vậy vòng ôm so

với trong tưởng tượng của cô càng ấm áp hơn, càng làm người ta quyến luyến......

Hắn không buông cô ra, những lời muốn nói, một câu cũng không nói lên được, may hắn vẫn

là thiên tài, hắn thực sợ chính mình ở trước mặt tình yêu, trí thông minh sẽ giảm sút.

Cô mở miệng trước, “Nhớ em sao?”

Thiên tài tiên sinh thực khinh thường. Đây là cái vấn đề ngớ ngẩn gì, cô không phải đã sớm

biết rõ hắn yêu cô như thế nào từ chat room? Nhưng lại xem thường, hắn cũng không dám tự

cho là đúng. “Nhớ, nhớ muốn chết, nhớ vô cùng.”

“Vậy...... Yêu em sao?” Cô đỏ mặt, khắp thiên hạ mọi người đều nói hắn yêu cô, nhưng đó là

họ nói, hắn chưa bao giờ tự nói ra miệng, cô chờ hắn trả lời -- “Anh yêu em.”

Nhưng mà đợi 1 phút, 3 phút, 5 phút...... Đợi đến phiền lòng nóng vội, đẩy hắn ra, khi chuẩn

bị trở mặt. Một cái búng thật lên trán cô, hắn hạ thấp người, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

“Có đau không?”

Hắn còn dám hỏi cái ccaau thiếu não đó?! “Anh nghĩ sao?” Cô nổi giận đùng đùng.

“Đau thế nào thì yêu thế nấy, ngu ngốc!”

Hắn nói cô là ngu ngốc?! Trừng đôi mắt hình viên đạn, cô muốn trở mặt, trở mặt đi luôn,

không cho hắn cơ hội nữa.

Nhưng Khương Tuệ Kình không đợi cô trở mặt, liền kéo tay cô nói: “Đi, chúng ta đi ăn kem.”

“Di đâu?” Cô không có nghe lầm chứ, vì sao muốn đi ăn kem?

“Chúng ta đi cao ốc 101.”

“Cái gì?”

“Chúng ta đi Đạm Thủy, nơi đó có một tiệm bánh rất ngon.”

“Vì sao?”

“Anh đã vì em mà mua rất nhiều sữa tắm mùi Cỏ roi ngựa......”

Cuối cùng, cô nghe hiểu. Tên đàn ông này thật không có sáng kiến, sao chép lại bài theo đuổi

của Trang Bạch Tuyên.

Bất quá nếu tình yêu mở đầu như thế này, vậy cứ chìu theo đi, để bọ họ bắt đầu lại, tiến đến

một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, ngọt ngào lãng mạn vô hạn......




Về phần kết luận là thành công hay thất bại...... Giờ đã không còn quan trọng, cô không cho

phép sự sợ hãi trở thành trở ngại của chính mình......

-- Hết --