
có gì nguy hiểm.
Lông mày Cung Tứ Hải khẽ giãn ra, anh ta nheo mắt nhìn Khổng Lập Thanh chằm chằm: “Cô đang định đi đâu?”
Khổng Lập Thanh lắc đầu, không trả lời, Cung Tứ Hải dường như cũng không quan tâm đến hành động của cô, anh ta giơ tay phải ra.
Một túi nilon trắng xuất hiện trước mặt Khổng Lập Thanh, gần như chắn hết tầm nhìn của cô: “Phiền cô chăm sóc cậu ấy, tôi đợi ở ngoài này, về sau sẽ định kỳ mang đồ tới cho cô, cô cần gì cứ nói.”
Khổng Lập Thanh đờ đẫn nhận lấy túi đồ. Cô có thể đoán được chân
tướng việc này, nhưng vẫn luôn tò mò về những gì đang diễn ra, bèn nghi
hoặc hỏi Cung Tứ Hải: “Không phải anh đến giết anh ta sao?”
Sau khi Khổng Lập Thanh hỏi câu này, cô để ý thấy ánh mắt Cung Tứ Hải trầm hẳn xuống. Anh ta thôi không nhìn cô mà cúi mặt xuống đất, giọng
nói không còn bình thản nữa, còn có vẻ đượm buồn: “Tôi đi theo cậu ba
mười năm, cậu ấy thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, cậu ấy hành sự cực
đoan, không ai ngăn cản được, hy vọng qua việc lần này cậu ấy có thể
tỉnh ngộ.”
Cung Tứ Hải luôn kiệm lời, trong mấy câu ngắn ngủi anh ta vừa nói có
ít nhiều mâu thuẫn. Khổng Lập Thanh im lặng ôm túi đồ đứng trước mặt anh ta, ở con người này luôn toát ra một loại khí chất khiến người ta nể
sợ.
Mang túi đồ quay lại phòng, Lâm Bội vẫn ngủ yên như cũ, ngay cả tư
thế cũng không thay đổi. Trong nhà không kéo rèm, căn phòng tối om khiến người ta cảm thấy căng thẳng, Khổng Lập Thanh đứng giữa phòng nhìn Lâm
Bội nằm trên giường một lát, cuối cùng chán nản ngồi xuống sofa. Vừa rồi cô không phải muốn bỏ đi, còn bây giờ ngoài cổng có Cung Tứ Hải trấn
giữ, cô có muốn đi e là cũng không thoát.
Cung Tứ Hải rõ ràng không bán đứng Lâm Bội, có lẽ đêm qua anh ta đã
đi theo bọn họ đến đây nên hai người mới có thể dễ dàng chạy từ thành
phố B đến thành phố T như thế.
Ngây ra một lúc, Khổng Lập Thanh tự lên dây cót tinh thần cho bản
thân, đưa tay mở túi đồ, bên trong là mấy vật dụng cá nhân, khăn mặt,
bàn chải đánh răng, còn có mấy chai nước lọc, hai hộp bánh rán, sữa
tươi. Bánh rán sờ vẫn thấy còn nóng, có lẽ mấy đồ này Cung Tứ Hải vừa
mua ở gần đây.
Không có tâm trạng tắm rửa, Khổng Lập Thanh ăn vài miếng bánh, sau đó đến xem tình hình Lâm Bội. Lâm Bội vẫn đang ngủ say, nhiệt độ cơ thể
không quá cao, chỉ là sốt nhẹ, Khổng Lập Thanh tiếp tục tiêm cho anh ta
một mũi Penicillin nữa. Xong xuôi cô quay lại sofa định chợp mắt một
chút, tình hình hiện nay cô chẳng thể làm gì, muốn trốn cũng trốn không
thoát, một khi đã không thể làm chủ vận mệnh của mình thì lựa chọn tốt
nhất là kiên nhẫn chờ đợi.
Kiên nhẫn có lẽ là việc mà Khổng Lập Thanh có thể làm tốt nhất, đặc
biệt khi ở trong căn nhà này, tinh thần và thể chất của cô đều học cách
bắt đầu học được hai chữ nhẫn nhục chính là ở nơi đây.
Có lẽ do đêm đã qua, không giống như ánh đèn nhân tạo, ánh mặt trời
tươi sáng khiến lòng người dấy lên chút hy vọng nhỏ nhoi. Tình hình hôm
nay cũng không khiến cô thấy tuyệt vọng như đêm qua nữa, Khổng Lập Thanh nghiêng người nằm xuống sofa, mắt hướng nhìn tia sáng le lói lọt qua
tấm rèm cửa sổ, cô nhớ Khổng Vạn Tường, rồi từ đó nghĩ về chuyện khiến
cô lo lắng nhất trên đời này. Nếu cô chết, không biết Chu Diệp Chương có thể nuôi dạy Vạn Tường nên người không. Kỳ thực thời gian gần đây sống
cùng anh, Khổng Lập Thanh đã chắc chắn, xét ở một phương diện nào đó Chu Diệp Chương đúng là một người rộng lượng, nếu cô thực sự không trở về,
cuộc sống sau này của Vạn Tường ở đó chắc cũng sẽ không đến nỗi quá tệ.
Trong lòng Khổng Lập Thanh cảm thấy hơi yên tâm, nhờ cảm giác này mà
cô dần dần thả lỏng tinh thần, từ từ thiếp đi trong mệt mỏi.
Lúc tỉnh dậy, trong phòng vẫn là thứ ánh sáng mờ mờ, Khổng Lập Thanh
ngủ không sâu, cũng không nằm mơ, tỉnh lại bèn vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài vẫn bảng lảng như lúc tinh mơ, không thấy mặt trời. Hôm
nay là một ngày âm u, có lẽ lúc này đã xế chiều.
Khổng Lập Thanh dụi dụi mắt cho tỉnh táo, chống tay ngồi dậy, lúc
quay lại giường quan sát Lâm Bội mới phát hiện anh ta đã tỉnh từ bao
giờ, còn đang ngồi dựa vào đầu giường chăm chú nhìn cô, không rõ đã quan sát từ lúc nào.
Lâm Bội mặt giãn ra, ánh mắt trầm mặc nhìn Khổng Lập Thanh. Khổng Lập Thanh bị anh ta nhìn như vậy cảm thấy không thoải mái, lại chẳng biết
phải nói gì, đành quay mặt tránh đi, thấy chai nước lọc để trên đất, cô
liền cầm lên mở nắp uống một ngụm.
“Sao cô không bỏ đi?” Hình như luôn là Lâm Bội lên tiếng làm tan bế tắc mỗi khi hai người cùng im lặng.
Khổng Lập Thanh cũng đoán được anh ta sẽ hỏi câu này, nhưng tình
huống hơi phức tạp, cô còn chưa biết phải sắp xếp từ ngữ thế nào để diễn đạt cho đúng ý đủ lời. Đúng là sáng nay cô quyết định tạm thời sẽ không bỏ đi, chỉ định lấy ít tiền của Lâm Bội đi mua đồ dùng và thức ăn,
nhưng vừa ra ngõ đã bị Cung Tứ Hải chặn lại, lần này coi như cô tình
ngay lý gian, cô vẫn là ở lại chăm sóc Lâm Bội nhưng bản chất sự việc đã khác đi rất nhiều, vì thế cô không biết giải thích với anh ta ra sao.
Trước khi trả lời Khổng Lập Thanh lại uống thêm một ngụ