
như mèo của phụ nữ giới thượng lưu quý tộc nên gặp
Khổng Lập Thanh như vậy anh ta cảm thấy thật đặc biệt.
Khổng Lập Thanh cũng không nghĩ tới chuyện giữ ý trước mặt Lâm Bội,
cô không cần phải giả vờ giả vịt thục nữ làm gì, bản thân bị anh ta bắt
cóc tới đây, nói cho đúng cô còn phải ghét anh ta mới đúng.
Khổng Lập Thanh cúi đầu lặng lẽ ăn tiếp, cô biết Lâm Bội đã nhìn mình mấy lần, nhưng cô ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn kéo lên. Cô có thể bày ra bộ dạng bình thản từ trong ra ngoài nói công bằng đều là nhờ Chu
Diệp Chương thường xuyên đưa đi gặp gỡ xã giao, tiếp xúc với đủ loại
người, thủ đoạn có, thông minh có, cho nên dần dần khả năng ứng phó sự
soi mói của người khác trong cô cũng dạn dĩ hơn rất nhiều.
Lúc sắp ăn xong, Khổng Lập Thanh thấy trong tầm mắt xuất hiện một đôi đũa, thấy Lâm Bội dùng đôi đũa lật qua lật lại miếng thịt muối đỏ hồng
mãi không gắp, Khổng Lập Thanh bèn ngẩng lên nhìn anh ta một cái.
Cảm thấy Khổng Lập Thanh liếc nhìn mình, Lâm Bội cuối cùng cũng gắp
miếng thịt lên đưa vào miệng chầm chậm nhai, nhưng gắp xong rồi mắt anh
ta vẫn chằm chằm nhìn vào hộp thịt đó, ánh mắt có vẻ xa xăm, không biết
đang nghĩ gì. Đột nhiên anh ta đặt đôi đũa sang một bên, khẽ thở dài
nói: “Thật ra người đó, anh ta không chỉ là vệ sĩ của tôi đâu. Năm ấy
tôi bắt đầu kinh doanh, trong tay chỉ có mấy vạn tệ làm vốn, thuê văn
phòng xong là hết sạch, tôi chẳng có chỗ ở, còn phải đến tá túc nhờ căn
phòng thuê bé tí của anh ta. Hàng ngày anh ta cùng tôi ra ngoài làm
việc, tối về lại còn vào bếp nấu cơm cho tôi ăn. Anh ta bốn mươi mấy
tuổi rồi cũng chưa lập gia đình, không vợ, không con, nên dường như cũng chăm tôi như chăm con mình vậy, sau này ăn nên làm ra, hàng ngày muốn
ăn bào ngư, vây cá cũng chẳng khó nhưng tôi luôn cảm thấy bát mỳ anh ta
nấu là ngon nhất.” Lâm Bội càng nói giọng càng trầm, khuôn mặt cũng đượm buồn.
Khổng Lập Thanh biết Lâm Bội đang nói đến Cung Tứ Hải, chuyện xảy ra
với Lâm Bội trong mắt Khổng Lập Thanh chính là một kiểu ân oán nhà giàu, bị người thân truy sát, người thuộc hạ vốn tưởng đã bán đứng chủ lại
thành người cuối cùng giúp đỡ anh ta. Khổng Lập Thanh cũng từng đi đến
tận cùng tuyệt vọng với hai chữ “người thân”, cho nên dù không thật rõ
những ân oán phía sau Lâm Bội, nhưng có lẽ là đồng bệnh tương lân nên cô cũng có phần đồng cảm với Lâm Bội.
Lâm Bội bỗng nhiên nói những chuyện đó khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy ăn cơm mất ngon, cô đứng lên vừa thu dọn vừa nói: “Thời xưa có câu
chuyện Câu Tiễn nếm mật nằm gai, anh ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho
anh, để sau này khi anh hành sự sẽ mềm dẻo hơn. Có một số việc nếu mù
quáng chống đối sẽ phản tác dụng, đôi khi biết chọn thời điểm thỏa hiệp
cũng là một cách để tính kế lâu dài.”
Khổng Lập Thanh nói đều đều, không nhanh không chậm, ánh mắt Lâm Bội
ngày càng thẫm lại, sau một lúc im lặng, đột nhiên anh ta cười phá lên:
“Người như cô lại cùng tôi bàn chuyện ứng xử mềm dẻo, lựa thời lựa thế?”
Khổng Lập Thanh cảm thấy nghẹn ứ, cô biết mình có hơi ngờ nghệch, cô
hiểu đạo lý nhưng không biết vận dụng, cho nên luôn bị vấp váp, không
thích ứng được với thời cuộc. Cô chẳng có lời nào để phản bác lại Lâm
Bội, cho dù trong lòng không vui nhưng cũng không nói gì thêm.
Cơm nước xong Lâm Bội có vẻ đã tỉnh táo trở lại, căn phòng mấy năm
không có người ở, cáp tivi đã bị cắt không xem được, khắp nơi phủ đầy
bụi, chẳng có gì giết thời gian, Khổng Lập Thanh gom những hộp thức ăn
thừa mang ra ngoài sân vứt, sau đó lại quay về ngồi ở sofa. Lâm Bội ăn
no cũng đi vòng quanh xem xét căn nhà một lượt, cuối cùng quay về phòng
ngủ nhìn Khổng Lập Thanh làm tổ trong sofa đối diện, hỏi một câu: “Đây
là nhà cũ của cô? Mới được sửa lại à? Bố mẹ cô đâu?”
Đối với Khổng Lập Thanh, hỏi chuyện gia đình là điều cấm kỵ, nếu cô
nói thật, tiếp sau đó sẽ là một chuỗi những câu hỏi tò mò thêm rất phiền phức, hơn nữa cô cũng không muốn kể cho Lâm Bội nghe, cho nên cô giả vờ không nghe thấy câu nói của anh ta, gục mặt xuống gối thể hiện thái độ
từ chối.
Lâm Bội đi vòng quanh cô, đến bên giường, ngồi xuống lại hỏi tiếp:
“Tôi nghe nói cô có con trai, là con do cô sinh? Chuyện thế nào? Cô gặp
phải sở khanh nên bị đuổi khỏi nhà?”
Kỳ thực Lâm Bội không phải kiểu người tò mò, chọc ngoáy chuyện riêng
tư của người khác. Anh ta quấy quả Khổng Lập Thanh riết như vậy thứ nhất là vì quá nhàm chán, muốn giết thời gian, hai là cũng thực sự rất tò mò về con người cô.
Lâm Bội ngồi đó đợi Khổng Lập Thanh trả lời, mãi thấy cô không nói
gì, cũng đã tính bỏ qua chuyện này, anh ta cũng cảm thấy đi truy hỏi
chuyện riêng tư của người khác thật không mấy lịch sự, thế nhưng bỗng
nhiên Khổng Lập Thanh lại lên tiếng: “Vạn Tường không phải con tôi, là
em trai, con ngoài giá thú của bố tôi.”
Lâm Bội sững người, mắt chăm chăm nhìn Khổng Lập Thanh hồi lâu, cuối cùng lúng búng phun ra một câu; “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Khổng Lập Thanh vẫn vùi đầu trên gối, không đáp lại, không khí im
lặng ngượng ngập bao trùm, bỗng nhiên Lâm Bội lại thở dài một hơi,