
sang bên cạnh, người đàn ông mà lòng cô nhung nhớ, từ lúc
cô bước lên xe, còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái. Anh luôn nhìn ra
ngoài cửa sổ, tay đặt trên môi, toàn thân tỏ vẻ lạnh lùng xa cách. Anh
bất luận lúc nào cũng lãnh đạm như vậy, từ đầu đến chân, móng tay sợi
tóc đều được chăm sóc cẩn thận đến từng chi tiết.
“Em…” Khổng Lập Thanh mở miệng định nói với Chu Diệp Chương gì đó,
nhưng ngay từ khi vừa hé miệng cô đã cảm thấy mùi hôi từ miệng mình
thoát ra. Cô đã mấy ngày nay không tắm rửa, tóc bết lại, da mặt dày như
gột hồ, quần áo trên người đã sớm bị biến thành khăn lau bụi cho sofa,
lem nhem bẩn thỉu, cô bất giác khép chân, co người vào góc xe, không nói gì nữa.
Chính Khổng Lập Thanh cũng không hiểu tại sao lại thế này, thật lòng
cô cũng không dám kỳ vọng mình được chào đón nhiệt thành, nhưng vì sao
không khí lại lạnh nhạt đến thế? Đã xảy ra chuyện gì chăng? Nhưng trong
chuyện lần này cô từ đầu đến cuối đều là nạn nhân, chuyện xảy ra rốt
cuộc là chuyện gì, lại có liên quan tới cô chăng?
Khổng Lập Thanh ngồi chết dí trong một góc xe, cô cảm thấy lúc bị bắt cóc và bất đắc dĩ phải ở cùng Lâm Bội cô cũng không thấy căng thẳng đến khổ sở như thế này. Thật ra Khổng Lập Thanh không biết là, từ khi cô
bước ra khỏi xe của Lâm Bội, tim Chu Diệp Chương đã không còn bình ổn
nữa, thậm chí mới chỉ nhìn thấy cô thôi tim anh đã vỡ òa niềm vui, vấn
đề là ở chỗ, khi cô sắp ngồi vào xe vẫn còn quay đầu nhìn về phía Lâm
Bội đứng đó, chính cái quay đầu ấy của cô đã khiến lòng anh nổi sóng.
Chiếc xe chạy thẳng về nhà, hai người xuống xe cùng bước vào thang
máy. Chu Diệp Chương vẫn không nói câu nào, mà biểu cảm trên mặt càng
lúc càng lạnh, thế nên cho đến cuối cùng Khổng Lập Thanh đều không dám
đi quá gần anh.
Cửa thang máy mở ra, chỉ còn bóng lưng Chu Diệp Chương chập chờn
trước mắt, rồi chỉ sau mấy bước chân gấp gáp, bóng anh đã khuất dạng ở
góc cầu thang, anh lên lầu trước rồi. Khổng Lập Thanh cảm thấy khó chịu
trong lòng, từ khi dọn đến đây cho tới nay, thái độ Chu Diệp Chương đối
với cô cũng được coi là ấm áp, thái độ lạnh nhạt ngày hôm nay của anh
giống như muốn gửi tới cô tiếng chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở cô dạo này đã quá tùy tiện. Từ trước tới giờ vận khí của cô cũng chẳng tốt đẹp gì,
lần này có lẽ hết hy vọng rồi.
Lúc cúi người thay giày, động tác của Khổng Lập Thanh rất chậm rãi,
suy nghĩ duy nhất mà cô có lúc này là, Chu Diệp Chương đột nhiên tỏ thái độ với cô như thế có phải vì anh không vui khi phải trả quá nhiều tiền
để chuộc cô về hay không? Bây giờ cô mới hoảng hốt nhận ra, cô thực sự
chưa hiểu gì về Chu Diệp Chương, từ thế giới anh sống, cho đến suy nghĩ
của anh, cô đều mù tịt, cho nên anh thực sự là loại người nào, cô cũng
không rõ.
Khổng Lập Thanh không hề biết thật ra từ đầu đến cuối đều là do cô
suy diễn sai lệch, chỉ có một điểm cô không nghĩ sai, đấy là quả thật cô không hiểu gì về Chu Diệp Chương cả.
Cô chậm chạp thay dép trong nhà, chậm chạp đi về phía cầu thang,
phòng khách không một bóng người, mơ hồ nghe thấy tiếng dì Thanh bận rộn trong phòng bếp, nhưng lúc này Khổng Lập Thanh cũng không có tâm trạng
chào hỏi.
Đi qua căn phòng, đang tính bước lên cầu thang, tầm mắt Khổng Lập
Thanh lại lọt vào một bóng hình nhỏ bé, Vạn Tường đã từ trên lầu bước
xuống cầu thang được một đoạn, tay cậu vẫn bám trên tay vịn cầu thang,
mắt chăm chăm nhìn cô, không nói gì, cũng chẳng biểu hiện gì.
“Vạn Tường.” Giọng Khổng Lập Thanh nghẹn ngào. Nghe cô gọi, Vạn Tường vốn mặt không biểu cảm đột nhiên trào nước mắt.
Hai hàng nước mắt đua nhau tuôn rơi, ướt nhòe hai má Khổng Vạn Tường. Khổng Lập Thanh lòng đau như cắt, cô bước gấp về phía trước, đem cậu bé ghì vào lòng. Ở trong vòng ôm của mẹ, Vạn Tường cuối cùng òa khóc nức
nở: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Khổng Lập Thanh ngẩng lên hít thật sâu, cố kìm nước mắt. Vạn Tường
không có cha, trước mặt cậu bé cô không được phép có biểu hiện yếu đuối, một tay cô xoa sau lưng Vạn Tường, miệng không ngừng xin lỗi: “Mẹ xin
lỗi Vạn Tường, xin lỗi con…” Cậu bé cũng chưa thể hiểu được, cô chỉ còn
biết tìm cách xoa dịu cảm xúc, khiến cậu bé dần dần vượt qua cơn hoảng
loạn.
Tiếng khóc của Vạn Tường làm kinh động tới dì Thanh, bà từ bếp đi ra
đã nhìn thấy hai mẹ con Khổng Lập Thanh đứng ôm nhau ở cầu thang. Dì yên lặng đứng đợi, đến khi thấy Khổng Vạn Tường khóc nhỏ dần, dì mới bước
tới gần, đưa tay vỗ vỗ vai Vạn Tường, ngọt ngào dỗ dành: “Vạn Tường
ngoan, con rời mẹ xuống được không? Mẹ con đã mệt lắm rồi, chúng ta nên
để mẹ tắm rửa trước đã, nhé?”
Khổng Vạn Tường từ trên người Khổng Lập Thanh tụt xuống, chân vừa
chạm đất cậu lại được dì Thanh bế lên. Khổng Lập Thanh nhìn dì Thanh
cười đầy cảm kích, dì Thanh cũng cười đáp lại cô hết sức chân tình: “Tôi đã làm cho cô cốc nước buởi rồi, cô mau đi tắm rửa tẩy trần đi đã.”
Khổng Lập Thanh thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cô khẽ hỏi dì Thanh: “Vạn Tường hai ngày qua thật phiền cho dì quá.”
Dì Thanh tươi cười đáp lại: “Tôi không có phiền, cậu chủ đi học cũng
không cho phép Vạn Tường đi, cả ha