
i ngày đều mang Vạn Tường bên mình đến công ty.”
Khổng Lập Thanh bối rối cười trừ, không biết nói tiếp thế nào. Hai
người tùy tiện nói thêm mấy câu, dì Thanh bế Vạn Tường xuống lầu, còn
Khổng Lập Thanh đi lên lầu tắm gội.
Tắm rửa xong, Khổng Lập Thanh cuối cùng cũng cảm thấy người ngợm hết
nhớp nháp, từ phòng tắm ra cô hết sức ngạc nhiên thấy Vạn Tường ngồi xếp bằng trong phòng, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như cậu bé đã chờ cô một lúc
rồi.
Khổng Lập Thanh bất đắc dĩ thầm thở ra một hơi, cô biết Vạn Tường
đang sợ hãi, bèn bước đến bế cậu bé lên, đưa cậu bé xuống dưới nhà ăn
chút gì đó, tranh thủ thời gian Khổng Lập Thanh cũng hỏi Vạn Tường hai
ngày qua sống thế nào. Vạn Tường vẫn rúc trong lòng mẹ, thành thật đem
hết những chuyện ở nhà hai ngày vừa rồi kể lại cho cô nghe.
Khổng Lập Thanh lúc này mới biết, việc cô bị bắt cóc Chu Diệp Chương
không giấu Vạn Tường, và hai ngày cô bị bắt cóc này Chu Diệp Chương lúc
nào cũng giữ Vạn Tường bên cạnh mình, ngay cả đi họp, đi ra ngoài gặp
đối tác đàm phán cũng để cậu bé ngồi bên cạnh. Khổng Lập Thanh quả thật
không thể lý giải được hành động của Chu Diệp Chương, cô có cảm giác
thậm chí mình cũng không đủ tự tin để nhận định anh làm đúng hay sai
nữa.
Ăn uống xong Khổng Lập Thanh bế Vạn Tường lên lầu nghỉ ngơi. Cậu bé
nằm trên giường từ đầu đến cuối đều túm chặt vạt áo cô, Khổng Lập Thanh
thấy vậy không nhẫn tâm bỏ mặc Vạn Tường ngủ một mình. Cô nằm xuống bên
cạnh vỗ về cậu bé, kỳ thực Khổng Lập Thanh nghĩ đợi sau khi Vạn Tường
ngủ say cô sẽ quay về phòng mình. Cô muốn đợi để nói chuyện với Chu Diệp Chương một lúc, hai người từ khi gặp lại còn chưa nói với nhau câu nào, cô có ý muốn chủ động làm hòa trước với anh. Nhưng có lẽ là người càng
tự ti thì tự trọng lại càng cao, nếu đối phương đổi lại là người khác cô còn có chút dũng khí, đằng này Chu Diệp Chương quá mạnh mẽ, quá cao
quý, cô cũng sợ bị anh lạnh lùng từ chối, cứ do dự suy tính mãi cuối
cùng cô thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Khổng Lập Thanh đi về phòng ngủ chính đã
không thấy bóng dáng Chu Diệp Chương đâu, mà giường đệm cũng gọn gàng
chỉn chu, có vẻ như đêm qua không có người nằm. Phòng khách dưới lầu
cũng không thấy tiếng Chu Diệp Chương, bên bàn ăn sáng hôm ấy cũng chỉ
có ba người cô, dì Thanh và Vạn Tường, ngay cả A Thần cũng bặt tăm.
Dì Thanh biểu hiện không có vẻ gì bất thường, vẫn hiền hòa như mọi
ngày, không hiểu sao lòng Khổng Lập Thanh ngầm có chút dự cảm không
lành.
Ăn sáng xong, Khổng Lập Thanh đưa Vạn Tường ra đợi xe đưa đón của
trường học, sau đó cô đến bệnh viện làm việc như thường lệ. Có một điều
lạ là cô tự ý nghỉ việc không có lý do đã ba ngày nhưng dường như phía
bệnh viện không có động thái phản ứng nào. Trong thời gian cô không đi
làm, bệnh viện cử một bác sĩ khác đến làm thay công việc của cô. Hôm nay thấy cô đi làm lại, người trực thay đó cũng không nói năng gì, liền
quay về vị trí cũ.
Tất cả trở về như bình thường. Khổng Lập Thanh coi như không nhìn
thấy những ánh mắt lén nhìn trộm hay thầm ghen ghét đố kỵ, bắt tay vào
công việc như thường lệ.
Hết một ngày bận rộn, lòng cũng có chút háo hức trở về nhà, nhưng
trong nhà chỉ thấy dì Thanh và Vạn Tường, Chu Diệp Chương và A Thần vẫn
không thấy mặt đâu. Kỳ thực trong lòng Khổng Lập Thanh vẫn còn nuôi hy
vọng, nhưng chút hy vọng này của cô rất nhanh đã bị dì Thanh đang từ
trong bếp đi ra, một câu đập tan hoàn toàn.
Dì Thanh xoa hai tay vào nhau, tươi cười nói: “Cậu Chương hôm nay có
việc gấp phải về Hồng Kông ngay, cậu ấy đi vội quá chỉ kịp nhắn tôi nói
lại với cô như vậy.”
Khổng Lập Thanh chết đứng tại chỗ, Chu Diệp Chương đã đi rồi, nhưng
không giống như lần trước, anh biến mất lần này không khiến cô cảm thấy
mất mát, mà từ đáy tim cuộn lên một nỗi buồn vô hạn.
Chu Diệp Chương đi thật, Khổng Lập Thanh đếm từng ngày từng ngày, đã
đến số bảy, một tuần tròn trôi qua, anh vẫn bặt vô âm tín, sau đó lại
một tuần nữa trôi đi, cộng dồn tất cả cũng sắp qua nửa tháng, anh vẫn
như cũ không có tin tức gì. Theo ngày tháng trôi, sự mong ngóng của cô
cũng dần dần nguội lạnh, cho đến cuối cùng cô đã không thể tự tìm cớ để
bào chữa cho sự biến mất của anh nữa, cô đã đành buộc bản thân phải nhìn thẳng vào sự thật, chấp nhận nó, rằng bản thân mình cũng chỉ là cô tình nhân nhỏ của anh. Những người con gái có thân phận như cô biết đâu
chẳng có ở khắp chốn anh dừng chân, vậy mà sao những ngày tháng qua, mỗi khi nhớ đến vẫn khiến cô thấy ấm áp? Những ngày mặn nồng đã trôi vào dĩ vãng, giờ ngẫm lại khóe miệng Khổng Lập Thanh bất giác nhếch lên nụ
cười tự trào. Anh vốn dĩ đâu phải người bình thường, một người từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong môi trường quý tộc cao sang như thế, những cử chỉ chăm sóc chu đáo trước nay chưa biết chừng chỉ là thói quen lịch sự của anh mà thôi.
Hôm nay là tròn nửa tháng Chu Diệp Chương quay về Hồng Kông, Khổng
Lập Thanh chậm rãi bước trên con đường dẫn vào bệnh viện, vừa đi vừa lẩm nhẩm điểm lại điều này. Thời gian gần đây cô lại quay về thói quen chỉ
ngồi