pacman, rainbows, and roller s
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323695

Bình chọn: 10.00/10/369 lượt.

ần

giải quyết lúc này là xử lý người đàn ông đột nhiên thay đổi thái độ

kia. Cô không ngốc, những lời Lâm Bội nói chưa biết chừng phía sau còn

ẩn giấu những mối liên hệ phức tạp, nếu thực sự làm bạn với cô, chỉ sợ

anh ta càng gặp phiền phức. Cô phát hiện lúc nghĩ như vậy tâm trạng mình cũng khá hơn rất nhiều.

Khổng Lập Thanh nghĩ như vậy cho dù không thể coi là đã được khai

sáng nhưng ít nhất tâm trạng không còn quá tệ, cho nên lúc tan làm lại

bắt gặp Lâm Bội đứng chờ ở cổng viện cũng không khiến cô cảm thấy quá

khó chịu.

Tâm trạng Lâm Bội hôm nay dường như cũng rất tốt. Anh ta đứng chờ

ngay ngoài cổng khu ngoại trú, nghe thấy tiếng bước chân Khổng Lập Thanh từ phía sau truyền đến liền vội vàng quay lại tươi cười chào hỏi: “Em

tan làm rồi à? Tôi có thể mời em đi ăn tối không?” Hoàng hôn mùa đông

chiếu rạng sau lưng Lâm Bội, soi rõ đường nét khuôn mặt, làm sáng lên nụ cười lịch lãm của anh.

Khổng Lập Thanh buông thõng hai tay cùng Lâm Bội đi về phía trước,

không nói năng gì vội mà trước hết nhẹ thở ra một hơi. Hôm nay cô hơi

mệt, ở bệnh viện đã phải tiếp rất nhiều người đến khám thai, lúc này

ngay cả giọng cũng có chút thều thào như hết sức: “Nghe tôi nói này, Lâm Bội, anh phải biết là chúng ta không thể làm bạn được.”

Nụ cười trên mặt Lâm Bội có vẻ kém tươi: “Vì sao không được?”

Khổng Lập Thanh xỏ tay vào túi áo khoác, lấy lại tinh thần đối đáp

với Lâm Bội: “Lâm Bội, anh nói thẳng ra đi, anh trông đợi gì ở tôi? An

ủi? Cứu rỗi? Hay nói cách khác anh hy vọng gì ở tôi?” Nói đến đây Khổng

Lập Thanh rút hai tay ra khỏi túi áo, nói tiếp: “Tôi không biết đã làm

gì để anh hiểu lầm. Thật ra lòng tôi sáng tỏ hơn anh nhiều, tôi từ nhỏ

đã bị cha đẻ đối xử thậm tệ, lớn lên còn bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, may

sao lúc đó tôi lại đỗ Đại học, nếu không đã thành một kẻ vô gia cư rồi.

Anh xem những chuyện không may xảy đến với tôi có kém gì anh, cho nên

thực ra chúng ta cùng là một loại người. Trong lòng anh chất chứa nỗi

căm ghét, hận thù, không cam tâm, trong lòng tôi cũng vậy, chúng ta cùng hội cùng thuyền, tôi quá hiểu anh nên không thấy thích anh, anh đã hiểu chưa?”

Lâm Bội đứng ngây tại chỗ, nụ cười dần dần biến mất theo từng câu nói của Khổng Lập Thanh, chiếc mặt nạ lạnh lùng lại lần nữa được anh ta đeo lên mặt.

Khổng Lập Thanh đồng cảm với Lâm Bội, người như anh ta thường hay ưu

tư, cuộc sống quá mệt mỏi, dễ bị quá tải, không khống chế được sẽ rất dễ đi đến hành động cực đoan. Hai người họ trong lòng tuy có những nỗi

niềm giống nhau nhưng bộc lộ ra hành động lại hoàn toàn khác nhau. Khác

biệt lớn nhất giữa Lâm Bội và cô là, anh ta mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn cô.

Lâm Bội không cam lòng, nhịn nhục chỉ là đợi cơ hội hành động báo thù.

Còn cô chỉ coi những chuyện đó như số phận đã định, mục tiêu của cô chỉ

là cố gắng để tự mình sống được qua ngày.

Khổng Lập Thanh quan sát thấy sắc mặt Lâm Bội rất xấu, không nhịn

được bèn đưa tay vỗ vai an ủi anh ta: “Lâm Bội, anh phải sống cho tốt

đấy nhé, phải đối tốt với bản thân một chút. Có một số chuyện bỏ qua

được thì nên bỏ qua, như thế anh cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, đúng không?”

Lâm Bội mặt trắng nhợt, nhìn thẳng vào Khổng Lập Thanh chậm rãi hỏi: “Em thì hiểu cái gì?”

Khổng Lập Thanh bị câu hỏi này của anh ta làm cho cứng họng, cô cảm

thấy vừa rồi mình thật ngu ngốc, hành động thế này hẳn đã đắc tội với

anh ta rồi. Sắc mặt Lâm Bội thật sự rất đáng sợ. Khổng Lập Thanh bối rối thu tay lại, cũng chẳng dám nói thêm gì, cúi gằm bước xuống cầu thang.

Như thường lệ xe đưa đón Khổng Lập Thanh đã sớm đợi sẵn ở chỗ này, chỉ

cần cô mở cửa xe ngồi vào là lăn bánh.

Trong xe hơi tối, Khổng Lập Thanh ngồi hẳn hoi vào xe mới phát hiện

ghế bên cạnh có người ngồi. Cô vừa quay sang nhìn đã cứng đờ vì kinh

ngạc, người đó là Chu Diệp Chương. Khổng Lập Thanh lần này là bị đánh

úp, vô cùng bất ngờ, nhưng cô không kịp biểu hiện ra mặt, bởi thái độ

lạnh nhạt như lần trước cô và anh ngồi cùng xe của Chu Diệp Chương lại

tái diễn, thậm chí lần này mặt anh còn lạnh hơn mấy phần. Khổng Lập

Thanh ngồi im thin thít, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cơ thể cứng

đơ.

Chiếc xe chầm chậm chạy theo lộ trình hàng ngày, xuống xe, vào thang

máy đi lên nhà, cả chặng đường Chu Diệp Chương không hé môi một lần,

Khổng Lập Thanh cũng nem nép đi sau không dám lên tiếng.

Cho đến khi cửa thang máy mở ra, hai người bước vào phòng khách, bên

trong tối om, không bật đèn. Khổng Lập Thanh rất lấy làm lạ, không hiểu

dì Thanh và Khổng Vạn Tường đi đâu mà không có nhà, nhưng dòng ý nghĩ

của cô đột nhiên bị đứt đoạn vì Chu Diệp Chương bỗng nhiên quay người

nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt Chu Diệp Chương rõ ràng bừng bừng lửa giận, Khổng Lập Thanh

ngơ ngác không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Cô nhìn theo Chu Diệp

Chương có chút cáu kỉnh đi đi lại lại trước mặt mình mấy vòng, sau đó

đột nhiên dừng lại đưa một tay về phía cô. Khổng Lập Thanh không nghĩ là anh sẽ đánh mình, thời gian gần đây cô cảm thấy rất tin tưởng anh, tin

tưởng một cách vô điều kiện. Quả nhiên anh giơ tay ra định ch