
i chưa dùng bao giờ, bên ngoài mặt trời
ngả bóng rất nhanh, hành lang đã bắt đầu tối om.
Thế nhưng bóng tối xung quanh lại không khiến Khổng Lập Thanh thấy
sợ. Vừa rồi trong phòng, Chu Diệp Chương rõ ràng có biểu hiện mất kiểm
soát khiến cô hoảng hốt, giờ đứng trong bóng tối một lúc, bốn bề yên
tĩnh dần dần khiến cô bình tĩnh trở lại. Là người ai chẳng biết suy
nghĩ, đôi khi có những chuyện cứ chăm chăm bận tăm thì nghĩ mãi không
ra, nhưng trong khoảnh khắc trí óc lóe sáng lại bất ngờ thông tỏ. Khổng
Lập Thanh không ngốc, sau khi xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, chớp
mắt tư duy của cô đột ngột xoay chiều, sau đó cô bỗng nhiên hiểu rõ mọi
chuyện.
“Chu Diệp Chương không thích cô gặp gỡ Lâm Bội, anh ghen sao? Chu
Diệp Chương thật sự cũng biết ghen?” Trong khoảnh khắc tư duy hoạt động
hiệu quả, Khổng Lập Thanh bỗng nhiên được khai sáng.
Khổng Lập Thanh bình tĩnh trở lại, cô dò dẫm lần sờ trên tường tìm
công tắc đèn, hành lanh lập tức tràn ngập ánh sáng. Nụ cười không thể
kiềm chế từ từ nở trên môi cô, một cảm xúc chưa từng gặp, chưa từng trải qua, cảm giác ngọt ngào, vui sướng khiến lòng cô lâng lâng.
Khổng Lập Thanh cố hết sức mới khống chế được nét mặt, còn nụ cười
trên môi cô làm thế nào cũng không thể giấu đi được. Sau đôi chút chần
chừ, Khổng Lập Thanh giơ tay lên đập cửa: “Chu Diệp Chương, mở cửa cho
em.”
“Chu Diệp Chương”, nói ra ba từ đó, Khổng Lập Thanh cũng hơi sửng
sốt. Ở với nhau lâu như vậy rồi nhưng cô chưa từng gọi tên anh. Cô luôn
cảm thấy so với mình, anh luôn cao xa khó với, trước một người cao quý
mà mạnh mẽ như anh, Khổng Lập Thanh thường cảm thấy e dè mặc cảm. Cô và
Chu Diệp Chương không cùng đẳng cấp, cho dù cơ thể đã tiếp xúc thân mật
đến mức ấy, nhưng tinh thần lại thấy anh rất xa lạ, mà vào giây phút này những e dè ấy cuối cùng cũng theo lời cô mà tuôn ra hết, tan biến hết.
Khổng Lập Thanh không phải đợi lâu, cô còn chưa kịp đưa tay gõ lần
nữa, cửa đã bật mở, Chu Diệp Chương đã không còn nóng giận, anh đứng yên ở đó có vẻ đang rất ngạc nhiên.
Khổng Lập Thanh miệng cong lên thành nụ cười không thể kiềm chế,
hướng về phía anh nói khá lớn: “Chu Diệp Chương, sau này không được nhốt em ngoài cửa nữa.”
Giọng Khổng Lập Thanh mang chút hờn dỗi, trạng thái con người cũng
biến đổi hoàn toàn, nụ cười vô cùng ngọt ngào, một cô gái đáng yêu như
vậy khiến Chu Diệp Chương cảm thấy cơn giận trong anh lập tức tan biến
như chưa từng tồn tại. Nhìn Khổng Lập Thanh lúc này, anh lập tức nhận ra cô đã lột xác hoàn toàn, hay đúng hơn thái độ của cô với anh đã thay
đổi. Trước đây với anh, cô luôn rất thận trọng, e dè, ngoan ngoãn nghe
lời. Trước đây anh cũng cảm thấy Khổng Lập Thanh như vậy là tốt nhất,
chỉ cần cô ngoan ngoãn ở đó đợi anh trở về, mang lại cho anh cảm giác
bình yên là đủ. Nhưng giờ đây anh không còn nghĩ như thế, chuyện này
chính anh cũng không thể nói rõ tại sao, chỉ biết lúc này Khổng Lập
Thanh hờn dỗi, bộc lộ cảm xúc thật trước anh khiến anh thấy vui tột độ.
Một cảm giác ngọt ngào như mật, dịu dàng từ tận trong tim khiến Chu Diệp Chương bất giác nở một nụ cười.
Bầu không khí ngọt ngào, ấm áp thậm chí có chút mờ ám bao quanh họ.
Hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, cùng cảm nhận tình cảm của họ trước
đây đều là chưa hoàn thiện, đều là còn khuyết thiếu, qua thời gian sống
chung, cùng nhau thay đổi, dần dần họ cũng đã trưởng thành.
Cả tối hôm đó hai người cứ nhìn nhau cười. Cả hai đều cảm thấy đối
phương đã thay đổi, cho dù sự biến đổi này khiến bọn họ đều vui, nhưng
hai người đều không thuộc tuýp người hướng ngoại. Khổng Lập Thanh thì
khỏi nói, cô lúc nào cũng lúng túng vụng về, trong lòng hiểu rõ nhưng
lại không thể thể hiện ra ngoài. Về phần Chu Diệp Chương, nói đến cùng
anh cũng được xem là một người đàn ông đích thực, nhưng nghi lễ xã giao
hay thủ đoạn trên thương trường anh đều ra tay đầy tự tin, nhưng nói đến những tình cảm chân thành nhất xuất phát từ đáy lòng, đặc biệt là tình
yêu thì cũng là lần đầu tiên anh trải qua, cho nên anh cũng chỉ là cậu
chàng ngốc nghếch. Cũng vì thế hai người cười xong đều cảm thấy lúng
túng, không biết nên làm gì tiếp theo.
Trong tình yêu, người phụ nữ được yêu luôn muốn thể hiện quyền năng
của mình. Khổng Lập Thanh lúc này cho dù có bối rối nhưng cũng không
hoàn toàn mất bình tĩnh, đặc biệt là sau khi phát hiện Chu Diệp Chương
đang ghen, từ đáy lòng cô xuất hiện cảm giác quyền lực khó nói cho rõ.
Nó khiến cô thoải mái và tự tin hơn nhiều khi đối diện với anh. Khổng
Lập Thanh một bước tiến vào trong nhà, đem túi xách trên tay mình nhét
vào tay Chu Diệp Chương, cằm hếch lên như tư thế của một nữ hoàng hỏi:
“Anh đưa dì Thanh và Vạn Tường đi đâu rồi?”
Chu Diệp Chương bị hỏi bất ngờ có phần lúng túng, anh sớm đã chia mấy người đó thành hai hướng “di tản”. Anh cho dì Thanh nghỉ phép một ngày, A Thần đưa Vạn Tường ra ngoài chơi. Anh định sắp xếp để chỉ có mình và
cô cùng ăn bữa tối, nghĩ hai người ăn tối với nhau coi như anh làm hòa
với cô việc nửa tháng trước mình không nói mà đã về Hồng Kông.