
“giữ mình như ngọc”, trong đời sống tình cảm anh
chưa từng làm việc gì khiến cô tổn thương hay tức giận, vậy nên cô luôn
rất yên tâm về anh.
Bên đó Chu Diệp Chương đã nói chuyện với khách xong, bọn họ cũng
chuẩn bị đi về. Anh đưa cô đến những bữa tiệc xã giao như thế này cũng
là để Khổng Lập Thanh sớm thích ứng với không khí tiệc tùng, chuẩn bị
tốt cho cuộc sống của cô về sau ở Hồng Kông. Cho nên khi thấy Khổng Lập
Thanh ăn uống xong, đang nhìn ngắm xung quanh có vẻ nhàm chán, anh cũng
nhanh chóng tìm cách kết thúc cuộc nói chuyện để đến bên cô.
Ra khỏi khách sạn, cả đoàn ngồi xe quay về. Thời gian còn sớm, đường
phố khu trung tâm vẫn nhộn nhịp đông đúc, giao thông trên các tuyến phố
chính phải chen chúc chậm chạp.
Chiếc xe của họ hòa vào dòng xe trên đường, tốc độ trung bình. Khổng
Lập Thanh ngồi lâu trong xe có vẻ đã thấy nhàm chán, Chu Diệp Chương
ngồi vị trí giữa của băng ghế sau. Khổng Lập Thanh ngồi cạnh anh, ghế
sát cửa xe, dưới tầm quan sát của ba người còn lại, cô không dám làm gì
phóng túng quá, chỉ đành nhìn ra ngoài giết thời gian. Chu Diệp Chương
bỗng quay sang hỏi cô: “Em ăn no chưa?”
Khổng Lập Thanh quay đầu lại, tay chống cằm, có vẻ ủ rũ trả lời: “Cũng tạm, đồ Tây em ăn không quen lắm.”
Chu Diệp Chương cười: “Không thích ăn sao? Anh cũng chưa ăn gì, lát về nhà làm món gì đó cùng ăn.”
“Vâng.” Khổng Lập Thanh tay vẫn chống cằm lơ đãng đáp lại một tiếng.
Hai người trao đổi vừa lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, sự việc diễn ra
đột ngột không hề có dấu hiệu cảnh báo trước, đúng lúc Khổng Lập Thanh
ngồi khuỷu tay tì trên gối, hai bàn tay chống cằm chăm chú nhìn về phía
trước, vì thế mọi chuyện cô đều nhìn rõ mồn một.
Một người đàn ông rất gầy nhưng không quá cao, điều khác thường là
trong một ngày thời tiết nóng bức như hôm nay mà anh ta lại mặc một
chiếc áo khoác màu xám, đội một chiếc mũ lưỡi trai nửa đầu kéo sụp xuống che kín cả nửa khuôn mặt. Người này gần như nhảy xổ ra chặn xe của họ,
sau đó tất cả như một thước phim quay chậm, anh ta chậm rãi áp sát đầu
xe, sau đó quay người nhìn thẳng vào trong, dưới ánh đèn đường. Khổng
Lập Thanh nhìn rất rõ, khoảnh khắc anh ta quay người, một khẩu súng xuất hiện, nòng súng nhằm thẳng vào trong xe. Lần Khổng Lập Thanh bị Lâm Bội bắt cóc đã từng bị dí súng vào người, cho nên cũng không quá lạ lùng,
nhìn qua kính cửa xe chứng kiến một màn như trong phim hành động, cô lập tức sợ đến nỗi toàn thân nổi gai ốc.
Khổng Lập Thanh còn chưa kịp hét lên, viên đạn đã bay thẳng đến cửa
kính xe, không nghe thấy tiếng đạn nổ, chỉ cảm thấy xung quanh vẳng đến
tiếng ồn ào, nhưng trong xe không có gì thay đổi, cửa kính vẫn nguyên
vẹn.
Khổng Lập Thanh trong lúc choáng váng, đầu óc trống rỗng được Chu Diệp Chương ôm chặt: “Đừng sợ, xe này là xe chống đạn.”
Khổng Lập Thanh căng thẳng đến cực độ vội vàng nhìn lại Chu Diệp
Chương. Mục tiêu của người đó hiển nhiên là anh ngồi ở ghế giữa, kết quả khi cô quay lại nhìn mới thấy mọi người trong xe đều bình tĩnh, biểu
tình cho dù là nghiêm trọng nhưng không căng thẳng. Khổng Lập Thanh nhờ
thế cũng bớt sợ, chờ lúc cô quay đầu về phía trước mới phát hiện kẻ bắn
bọn họ đã biến mất từ lúc nào.
Khổng Lập Thanh trải qua một trận kinh hồn bạt vía vừa định thở phào
một tiếng, thì ngay trong giây phút cô cảm thấy nhẹ nhõm, tình hình phe
bọn họ lại nhanh chóng biến đổi. A Thần ngồi ghế bên kia cửa xe, không
nói câu nào đã mở cửa chạy xuống đường.
Tất cả xảy ra quá nhanh, lúc mọi người trong xe phản ứng trở lại, chỉ còn kịp nghe tiếng cửa xe bị dập thật mạnh.
Chu Diệp Chương phản ứng nhanh nhất, anh mở cửa nhảy xuống xe đuổi
theo A Thần, nhưng động tác của A Thần quả thực rất nhanh, thoắt cái đã
thấp thoáng phía xa cách đoàn xe cộ đang lưu thông, Chu Diệp Chương đành hét gọi với theo sau: “A Thần, cậu quay lại ngay cho tôi.” Nhưng tiếng
thét của anh rõ ràng vô tác dụng, bóng dáng A Thần rất nhanh đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Tất cả đều phát sinh quá đột ngột, trong xe Khổng Lập Thanh ngây
người ngồi đó, Lục Húc vừa định xuống lại đã thấy Chu Diệp Chương mở cửa xe bước lên.
Chu Diệp Chương ngồi vào đã ngay lập tức hướng về phía Lục Húc ra chỉ thị: “Lập tức đặt vé máy bay cho A Thần về Hồng Kông, lát nữa gọi cho
cậu ra, sắp xếp để cậu ta rời đi ngay. Còn nữa, gọi điện cho thư ký Ngô, nói tôi cần gặp anh ta ngay bây giờ.”
Chu Diệp Chương nói rất nhanh, sau đó quay về ngồi dựa vào ghế, dùng
tay day day thái dương, có vẻ như anh đang rất đau đầu. Lục Húc ngồi ghế lái phụ vừa gọi điện thoại vừa quay lại nói với Chu Diệp Chương: “Anh
Chu, tình hình có khả năng không nghiêm trọng như vậy.”
Chu Diệp Chương trán nhăn lại, mệt mỏi nói: “Đối phương có súng, A
Thần sẽ gây chuyện giết người, hơn nữa kẻ hành hung ra tay ngay giữa ban ngày ban mặt, rất có thể là một cái bẫy, Lục Húc, cậu không nên xem
thường.”
Sắc mặt Lục Húc chuyển thành nghiêm trọng, ngắn gọn đáp lại một tiếng “vâng”, sau đó tiếp tục bận rộn làm theo lời Chu Diệp Chương.
Chuyện xe của Chu Diệp Chương bị tấn công trên đường diễn ra rất
nh