
tham gia vào nhiều mối quan hệ phức tạp, nụ cười sẽ là vũ khí
lợi hại nhất, cô luôn mỉm cười, đối phương sẽ không thể biết cô đang
nghĩ gì, hiểu không?”
Giọng nói dịu dàng của Lâm Diên phảng phất bao bọc Khổng Lập Thanh
khiến cô cảm thấy sau lưng nóng lên. Trong gương là hai người phụ nữ
đang ôm nhau, cảm giác thân thiết một cách gượng gạo. Lâm Diên này quả
thật khiến Khổng Lập Thanh nửa thấy gần gũi nửa thấy e ngại.
Khổng Lập Thanh thử lần lượt từng bộ đồ Lâm Diên chọn cho mình, khuôn mặt từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười. Cô cảm thấy miệng cười nhiều cũng
hơi tê cứng, nhưng Lâm Diên khoanh tay đứng cạnh luôn nhìn cô cười động
viên, ánh mắt đầy khích lệ, điều đó khiến cô không dám dừng lại.
Khổng Lập Thanh và Lâm Diên chiếm một góc khu thử đồ, quan hệ giữa
hai người nói khó nghe thì là cố vấn và chủ nhân, nói dễ nghe thì là bạn bè. Khổng Lập Thanh bị Lâm Diên kèm sát như vậy cũng không thoải mái,
đúng lúc cô thấy không tự nhiên, từ xa bước tới hai người phụ nữ, bọn họ dường như rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Diên, còn lại gần chào hỏi:
“Cô Lâm, cũng đi shopping à, thật là trùng hợp.”
Lâm Diên quay lại, Khổng Lập Thanh sớm thấy họ trong gương, cũng quay người.
Lâm Diên ngay cả một giây ngừng lại để thay đổi biểu cảm trên mặt
cũng không cần, chỉ chớp mắt, khóe miệng cô tự nhiên cong đến một góc độ hoàn mỹ. Cô nhiệt tình mà chừng mực đứng tại chỗ nhẹ nhàng chào hỏi:
“Mạc phu nhân, Mạc tiểu thư, xin chào.”
Khổng Lập Thanh cuối cùng đã biết tại sao cô rất thích Lâm Diên nhưng khi đi cùng cô ấy lại thấy không thoải mái. Bởi vì Lâm Diên xinh đẹp,
khí chất cao quý, gặp biến không hoảng, cư xử thông minh, người con gái
như vậy là hóa thân hình mẫu phụ nữ lý tưởng trong lòng cô, cô muốn trở
thành người như thế, nhưng lại không chịu rèn luyện. Chỉ có điều lúc này dường như Lâm Diên đang mang một chiếc mặt nạ dày, cảm giác có gì đó
không thật, cô muốn cùng cô ấy giao lưu nhiều hơn nhưng người ta không
cho cô cơ hội.
Lúc quay lại, Khổng Lập Thanh đã hiểu hai người phụ nữ này là một cặp mẹ con, cô con gái khoảng mười ba, mười bốn tuổi, đúng là thiếu nữ ngây thơ, có trang điểm nhẹ, ngoan ngoãn bám chặt tay mẹ, nụ cười tươi sáng. Người mẹ lại là một mỹ nữ đẹp sắc sảo, nhìn không đoán ra tuổi, khuôn
mặt trang nghiêm. Hai mẹ con cùng mặc rất hợp mốt, người mẹ trang điểm
trang trọng một chút, cô con gái trang điểm nhẹ nhàng một chút.
Ánh mắt Mạc phu nhân dường như đi lạc đến chỗ Khổng Lập Thanh, tiện
thể nhìn một cái. Bà ta sắc lẻm đảo mắt, sau đó tươi cười vui vẻ chào
hỏi lại Lâm Diên: “Từ lần mừng thọ Lý lão phu nhân tới giờ mới gặp cô,
gần đây cô bận lắm à?”
Lâm Diên tiến lên hai bước, càng lịch sự và thân mật hơn: “Cũng khá
bận, hồi trước tôi đi Châu Âu một thời gian, không có mặt ở Hồng Kông,
cho nên phu nhân không gặp tôi.”
Hai người đối diện nhau chào hỏi, nụ cười của Mạc phu nhân tươi đến
hết mức: “Tôi biết cô là người tài, Diệp Chương quả biết dùng người.”
Lâm Diên cười ý tứ mơ hồ mà hàm súc: “Mạc phu nhân lần nào gặp cũng
quá khen, thật khiến tôi xấu hổ, phu nhân mới là vị tiền bối mà tôi
không thể theo kịp.”
Nói đến đây, nếu nói tiếp nữa thì quá khuôn sáo, cho nên hai người
cũng ngừng lại cười, không nói thêm gì. Mạc phu nhân cũng là người chủ
động chuyển đề tài: “Nghe nói lần này Diệp Chương gặp chút rắc rối ở
trong nước, công ty vận tải dường như xảy ra chuyện?”
Lâm Diên mặt không đổi sắc, bình tĩnh trả lời: “Quả có xảy ra chút
chuyện nhưng chưa kết thúc, hiện tại còn chưa rõ kết quả ra sao.”
Biểu tình trên mặt Mạc phu nhân cứng lại trong giây lát, bà ta không
ngờ tiện miệng thăm dò Lâm Diên một câu, Lâm Diên lại chẳng tránh chẳng
né thẳng thắn trả lời. Dừng lại sau nửa giây, Mạc phu nhân nhanh chóng
hiểu ra, Lâm Diên không ngại bị hỏi thăm, bà ta tiếp tục đề tài cũ:
“Diệp Chương là kỳ tài, tôi biết cơ nghiệp của nhà họ Chu không đặt ở
Hồng Kông, công ty vận tải đó cây cao rễ sâu, người nào muốn nhắm đến
nó, sợ là cũng không dễ có thu hoạch.”
Lâm Diên cười mà không nói, Mạc phu nhân lại lần nữa chủ động chuyển
đề tài, bà ta làm như chú ý tới Khổng Lập Thanh đứng bên, ngập ngừng hỏi Lâm Diên: “Cô đây là?”
Lâm Diên rất nhanh quay lại, lùi sau Khổng Lập Thanh nửa bước, giơ
tay phải hướng về phía Mạc phu nhân, nhún vai nói: “Đi nào, cô Khổng,
tôi giới thiệu hai vị làm quen với nhau. Đây là tổng giám đốc của tập
đoàn thực phẩm Hung Hoa, Mạc phu nhân, đi cùng phu nhân là thiên kim Mạc tiểu thư.” Lâm Diên nói xong lại đưa tay về phía Khổng Lập Thanh nói:
“Cô đây là vợ sắp cưới của Chu tiên sinh, mới từ trong nước qua đây
chuẩn bị thành hôn.”
Lúc trước Lâm Diên và Mạc phu nhân dùng tiếng Quảng Đông nói chuyện,
vì họ nói không quá nhanh nên Khổng Lập Thanh cũng lơ mơ hiểu được đôi
ba phần, lúc này Lâm Diên nói tiếng phổ thông, cô nghe hiểu rõ từng từ,
đồng thời cô cũng cảm thấy sau khi Lâm Diên nói xong, tay trái cô ấy để
sau lưng cô khẽ đẩy một chút.
Khổng Lập Thanh hiểu ý, bước lên trước hai bước, chủ động đưa tay ra
chào hỏi: “Mạc phu nhân, xin chào.