
phu nhân thâm thúy nhưng không sắc nhọn, chỉ đơn giản là
đánh giá Khổng Lập Thanh, lát sau bà trầm giọng nói: “Lại đây, đến trước mặt ta, ta coi nào.”
Khổng Lập Thanh y lời bước tới đó, để “trợ sức” cho cô, sau khi Khổng Lập Thanh cất bước, Chu Diệp Chương cũng đứng lên đi theo sau yểm trợ.
Hai người một trước một sau đứng trước mặt lão phu nhân, lão phu nhân chỉ nhìn mình Khổng Lập Thanh, một lúc lâu xong bà mới nói: “Lâm Diên
dạy dỗ không tồi, đã có chút tư thái, nhưng đáng tiếc là rất ngốc.”
Giọng lão phu nhân không run yếu chút nào, rõ ràng bà còn rất minh mẫn
tinh anh, những lời này không phải nói ai đó vu vơ mà là đang đánh giá
cô. Khổng Lập Thanh chớp mắt đỏ bừng mặt, lão phu nhân lại không buông
tha cô, quay sang dì Thanh đứng bên nói: “Đây đúng là một cô ngốc.”
Dì Thanh cười cười, còn chưa kịp giải vây cho Khổng Lập Thanh đã bị
Chu Diệp Chương tranh nói trước: “Có thể ạ, bà không thấy cô ấy căng
thẳng đến sắp ngất đi sao?”
Chu Diệp Chương cho dù đứng thẳng lưng nhưng tư thế vẫn có vẻ thoải
mái tự tại, câu nói có ý trách khéo, lão phu nhân thoáng ngẩng lên nhìn
anh một cái rồi quay lại ra lệnh cho dì Thanh: “Mau đi mang cái đó đến
đây.”
“Vâng ạ.” Dì Thanh vâng lời cất bước ngay, trong phòng lại là một bầu không khí yên lặng, không có ai nói gì. Khổng Lập Thanh càng không dám
mở miệng, lão phu nhân không nhìn ai, cầm chén trà bên tay nâng lên chầm chậm nhấp một ngụm, xong lại thong thả đặt chén trở lại bàn.
Lão phu nhân nuốt hết ngụm trà, chậm rãi nhấc cây gậy bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Chu Diệp Chương phía trước: “Anh qua đây.”
Lão phu nhân nói rất nhẹ nhàng, không hề có biểu hiện tức giận, Chu
Diệp Chương bước lên hai bước đứng trước mặt bà, chuyện xảy ra sau đó
hoàn toàn khiến Khổng Lập Thanh kinh hoàng. Lão phu nhân bất ngờ nổi
nhận trong chớp mắt, lúc lão phu nhân giơ gậy vụt vào chân Chu Diệp
Chương, Khổng Lập Thanh thậm chí còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“Đồ phá phách, ông nội anh còn sống cũng sẽ dùng gậy đánh chết anh.
Tổ nghiệp ba đời nhà họ Chu vất vả gây dựng lên hôm nay lại bị anh hai
tay dâng không cho người ta? Anh càng sống càng hồ đồ, mù rồi sao? Cha
anh năm đó thà chết chứ không từ bỏ cơ nghiệp tổ tiên, anh tự nói xem,
anh có xứng đáng với ông anh, bố anh?”
Chu lão phu nhân nói một câu lại vụt một gậy, cây gậy gỗ mun đen bóng vụt lên người Chu Diệp Chương kêu vun vút. Chu Diệp Chương đứng im chịu trận, không hề nhúc nhích, Khổng Lập Thanh đứng bên chứng kiến một phen kinh hồn bạt vía, nhưng không dám lên tiếng. Cô không quá lo lắng
chuyện Chu Diệp Chương bị thương, lão phu nhân ra tay không mạnh, nhưng
bầu không khí này khiến cô sợ hãi.
Lão phu nhân vụt thêm mấy gậy nữa rồi hổn hển thu tay lại, bà thở gấp trợn mắt lườm Chu Diệp Chương, rõ ràng trong lòng vẫn còn rất giận,
nhưng không còn sức để đánh nên chỉ đành đứng đó lườm anh.
Đúng lúc này dì Thanh bê một chiếc hộp trở lại, nhìn qua đại khái
cũng đoán biết được ở đây vừa xảy ra chuyện gì, nhưng trong bầu không
khí căng thẳng thế này dì lại không tiện lên tiếng, lẳng lặng đứng đó.
Khổng Lập Thanh nhìn sang dì cầu cứu, dì bèn lặng lẽ đưa tay phải lên
khẽ kéo váy cô.
Chuyện này Chu Diệp Chương biết chỉ có anh lên tiếng mới xong được.
Hôm nay là ngày anh mang vợ về lễ tổ tiên nên không muốn gây chuyện ồn
ào, bèn bước lên một bước, cúi đầu trước lão phu nhân nói: “Bà đừng giận cháu nữa, cha cháu năm đó do hoàn cảnh khó khăn nên mới kết cục thảm
như thế, bà khư khư giữ chuyện đó trong lòng. Còn cháu, cháu không dâng
công ty cho người ta, chỉ không quá hai năm nữa nó sẽ lại trở về cố chủ, cuối cùng cũng vẫn mang họ Chu.”
Lão phu nhân trợn mắt lườm cháu trai, hơi thở bình ổn hơn một chút,
dì Thanh chớp thời cơ đến trước mặt lão phu nhân: “Bà còn chưa biết sao? Cậu chủ nói như vậy là có tính toán rồi, bà cũng đừng quá lo lắng.” Dì
Thanh vừa nói vừa nhấc chén trà trên bàn dâng lên ngang miệng lão phu
nhân, lão phu nhân cuối cùng cũng cúi đầu nhấp một ngụm trà, không nói
gì. Mấy người cùng thở phào một cái, biết là chuyện đã được giải quyết.
Dì Thanh đặt chén trà xuống bàn là vội vàng đi ra ngoài, sau đó không lâu lại trở vào mang theo một người giúp việc nữa. Người này bê một
khay trà đặt xuống trước mặt Chu Diệp Chương và Khổng Lập Thanh, dì
Thanh nháy mắt với Khổng Lập Thanh một cái, Chu Diệp Chương quay đầu
chặn tầm mắt của lão phu nhân nói nhỏ với cô: “Dâng trà mời bà, nhớ thay đổi cách xưng hô, gọi là bà nội.”
Chu Diệp Chương nói nhỏ nhưng khoảng cách hơi gần cho nên có vẻ lão
phu nhân cũng nghe thấy, nhưng mặt bà không để lộ điều gì. Khổng Lập
Thanh kính cẩn bưng chén trà đặt trước mặt lão phu nhân: “Bà nội, cháu
mời bà dùng trà.”
Lão phu nhân ngoài dự liệu lại không làm khó Khổng Lập Thanh, nhận
chén trà đưa lên miệng nhấp một ngụm. Bà còn đang uống trà, Chu Diệp
Chương đã khẽ cúi người lại gần bà nói: “Cô ấy hồi nhỏ rất khổ, nhiều
quy tắc cô ấy không hiểu, xin bà rộng lượng một chút.” Lão phu nhân liếc Chu Diệp Chương không nói gì, sau đó quay sang dì Thanh nói: “Đưa