
anh bị thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt của Chu Bảo
Châu làm cho bối rối, ở chỗ này cô thực sự không thoải mái, nhưng muốn
đi chỉ đành nhẫn nhịn thuyết phục Bảo Châu: “Bảo Châu, chúng ta về
thôi.”
Chu Bảo Châu thở dài, cúi xuống nhấc ly rượu trên bàn uống một ngụm,
chậm rãi nói: “Cô đừng sốt ruột. Anh ta xem chừng sẽ đến ngay thôi.”
Khổng Lập Thanh thở dài, cô còn biết nói gì, hoàn toàn bó tay rồi, cô cũng không muốn tranh cãi đến cùng với Chu Bảo Châu nữa. Mà hai anh
chàng ngồi đây chắc cũng đã quen những chuyện thế này, hai cô nói chuyện với nhau bọn họ đều nghe rõ từng câu, biết hai cô không định đến đây
“thư giãn” nên cũng ngồi im không nói năng gì. Chu Bảo Châu yên lặng
uống rượu, không biết nghĩ gì, trong phòng yên lặng như tờ.
Khổng Lập Thanh ngồi đó chờ đợi, cô biết đây là Hồng Kông, trên đất
này nhất cử nhất động của cô làm sao mà qua nổi mắt Chu Diệp Chương,
huống hồ hôm nay đến đây là tài xế của anh đưa họ đi, Chu Bảo Châu đã
muốn gây rối như thế, cô chỉ có thể ngồi yên chờ đợi.
Quả nhiên còn chưa đến mười phút, phòng bao đã bị mở ra từ ngoài, Chu Diệp Chương xông vào trước, sau anh là Lục Húc. Mặt Chu Diệp Chương
trầm lặng như nước không đọc ra tâm trạng gì, nhưng Khổng Lập Thanh biết anh không vui. Cô không biết phản ứng thế nào mới đúng, ngồi đực ra ở
đó: Thế là bắt gian tại trận?
Chu Diệp Chương sải chân bước tới, đứng đối diện họ cách bàn trà, áo
vest mở phanh cúc, hai tay chống hông nghênh ngang đứng đó, không nói
năng gì, lầm lì quét mắt qua bốn người ngồi trên sofa một lượt. Mắt anh
không dừng lại ở Khổng Lập Thanh mà cau mày nhìn sang Chu Bảo Châu,
trong phòng không ai dám thở mạnh, chỉ có Chu Bảo Châu hai tay khoanh
trước ngực nhìn lại Chu Diệp Chương thách thức. Lúc sau, dường như anh
không muốn mất thời gian, bèn chỉ vào Chu Bảo Châu nói: "Lục Húc, lập
tức đưa nhị tiểu thư về chỗ lão phu nhân, dặn lão phu nhân trông coi
tiểu thư cẩn thận, không được để cô ấy ra ngoài." Lục Húc phản ứng rất
nhanh, đi thẳng đến bên Chu Bảo Châu kính cẩn nói: "Nhị tiểu thư, chúng
ta đi."
Chu Bảo Châu đứng dậy, Chu Diệp Chương mới hướng về phía Khổng Lập
Thanh lạnh lùng ra lệnh: "Qua đây." Khổng Lập Thanh nghe lời đứng lên,
cô cũng không sợ hãi gì nhiều, chuyện này không khó giải thích, chỉ là
giờ chưa phải lúc, khôn ngoan nhất là cứ đi theo Chu Diệp Chương cái đã.
Khổng Lập Thanh đi đến bên Chu Diệp Chương, Chu Bảo Châu chuẩn bị đi
cùng Lục Húc lại bất ngờ quay sang nhìn cô cười, ngạc nhiên hơn là sau
đó cô ấy còn bất ngờ làm mặt quỷ với cô. Khổng Lập Thanh nhất thời không nhịn được hỏi một câu: "Bảo Châu, cô vì sao phải làm thế này?"
Bảo Châu đột nhiên thu lại biểu cảm trên mặt, sau đó cô ấy điềm tĩnh
trở lại, đột nhiên làm một việc khiến Khổng Lập Thanh vô cùng kinh ngạc.
Chu Bảo Châu đột nhiên bước đến trước mặt Khổng Lập Thanh đưa hai tay ra ôm lấy cô, vùi mặt trước ngực cô, dùng giọng nũng nịu nói: " Lập
Thanh, sau này cô phải tốt với tôi một chút, khi nào tôi lấy chồng phải
chuẩn bị cho tôi của hồi môn nhiều nhiều, biết chưa?"
Khổng Lập Thanh bị Bảo Châu làm cho dở khóc dở cười, cô đột nhiên
nhận ra Chu Bảo Châu là đứa trẻ được chiều sinh hư, bởi vì người yêu
thương cô chọn không đúng cách, không từng bước hướng dẫn cô. Hơn nữa
nhà họ Chu lại không thiếu tiền, mỗi khi chẳng may gây hoạ luôn có người đứng ra thu dọn hộ, cho nên Bảo Châu hành sự đều chẳng cần biết trời
cao đất dày, to gan mà phóng túng.
Chu Bảo Châu làm nũng Khổng Lập Thanh xong liền bị Lục Húc kèm đi,
Chu Diệp Chương sầm mặt ra cửa, Khổng Lập Thanh ngoan ngoãn theo sau
anh.
Hai người ngồi xe đi thẳng về nhà, suốt dọc đường sắc mặt Chu Diệp
Chương đều không tốt, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa xe, không để ý gì đến Khổng Lập Thanh ngồi bên cạnh. Khổng Lập Thanh thấy khó hiểu,
anh đã biết chuyện này là trò đùa ác ý của Chu Bảo Châu, cớ sao còn tức
giận như vậy, cô mấy lần quay sang định nói chuyện nhưng thái độ cự
tuyệt của anh đã khiến cô ngậm miệng.
Bây giờ đã là chiều tối, hai người yên lặng ngồi trong xe cho đến lúc về đến nhà. Chu Diệp Chương lẳng lặng xuống xe, cũng không quản Khổng
Lập Thanh đi thẳng vào nhà, đến cổng, anh dừng lại một chút, đợi Khổng
Lập Thanh đi đến gần hơn. Anh nhìn cô một lát, ánh mắt thâm trầm âm u,
Khổng Lập Thanh không hiểu ý tứ của cái nhìn này.
Chu Diệp Chương im lặng nhìn Khổng Lập Thanh một lúc, sau đó quay
người đi thẳng vào cổng. Khổng Lập Thanh vừa nhấc bước đi theo không ngờ đã thấy cánh cổng trước mặt đột nhiên bị anh đóng sầm lại, trong khoảnh khắc hai cánh cổng khép vào còn nghe tiếng anh vọng ra từ bên trong:
"Không ai được mở cổng cho cô ấy." Khổng Lập Thanh hoàn toàn chết lặng.
Khổng Lập Thanh thật sự không dám tin là cô lại một lần nữa bị Chu
Diệp Chương nhốt ngoài cửa, cảm giác bị bắt nạt chớp mắt dâng đầy trong
lòng cô, cô không thể hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng lòng tự
trọng không cho phép cô gõ cửa, không cho phép cô hạ mình cầu xin, cô
quay người, bước xuống bậc thang và ngồi ở đó.
Sắc trời ngày một