Disneyland 1972 Love the old s
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322783

Bình chọn: 7.00/10/278 lượt.

i giật mình.

Vạn Tường không phát hiện ra mẹ đã đến, vẫn chuyên chú đọc sách. Cậu

bé đọc to rõ ràng, tốc độ đọc không nhanh nhưng không bị giật cục, Khổng Lập Thanh yên lặng đứng nghe, không lên tiếng làm phiền.

Khổng Lập Thanh đứng nhìn đứa trẻ mình nuôi từ nhỏ, cảm thấy có chút

lạ lẫm, cô luôn biết Khổng Vạn Tường là một cậu bé thông minh, nhưng cậu bé có một số tố chất đặc biệt sợ là cô đã không phát hiện ra.

Khổng Lập Thanh quan sát Khổng Vạn Tường, Chu lão phu nhân ở bên kia

lại quan sát cô, gương mặt an nhiên của bà mang chút trầm tư. Đợi đến

lúc Vạn Tường mở sang trang sau, cuối cùng bà cũng lên tiếng” “Được rồi, Vạn Tường, hôm nay đọc đến đây thôi, mẹ cháu đến thăm kìa.”

Khổng Vạn Tường ngẩng lên mắt còn không dám tin, sau đó thấy Khổng

Lập Thanh mặt cậu bé lập tức lộ ra vẻ vui mừng hồn nhiên của con trẻ,

vội vã buông cuốn sách trong tay, nhảy chân sáo đến bên Khổng Lập Thanh, miệng gọi to: “Mẹ.”

Bao nhiêu vui mừng gặp mẹ đều hiện hết trên khuôn mặt cậu bé, nhưng

cậu cũng hơi rụt rè, không sà ngay vào lòng mẹ, chỉ là tươi cười dừng

lại trước mặt cô, Khổng Lập Thanh cúi xuống ôm cậu một cái, sau đó nắn

nắn người cậu hỏi: “Gần đây tốt chứ?”

“Vâng ạ.” Khổng Vạn Tường cười hết cỡ.

“Có nhớ mẹ không?”

Vạn Tường gật mạnh đầu: “Nhớ ạ.”

Không đợi Khổng Lập Thanh hỏi thêm, từ bên kia Chu lão phu nhân đã

dặn dò Vạn Tường: “Vạn Tường, cháu tự chơi được không? Để bà và mẹ nói

chuyện một chút.”

Vạn Tường thân mật ôm eo mẹ, ngẩng đầu nhìn rồi lại nhìn sang lão phu nhân ngoan ngoãn nói: “Vâng.” Nói xong cậu bé tụt khỏi người Khổng Lập

Thanh đi đến bên lão phu nhân nghiêng người thơm lên má bà đánh “chụt”

một cái, lão phu nhân cười híp mắt, rõ ràng là rất hài lòng.

Vạn Tường thơm lão phu nhân xong quay lại chỗ Khổng Lập Thanh, nắm tay mẹ, nói: “Mẹ, lát nữa nhớ tới tìm con nhé.”

Khổng Lập Thanh cười đáp lại cậu bé, Vạn Tường mới yên tâm bỏ đi.

Khổng Lập Thanh nhìn cái dáng loắt choắt đi về phía trước, mấy bước đầu

Vạn Tường còn bước nghiêm chỉnh chậm rãi, vừa bước đi vừa lưu luyến nhìn về phía mẹ, nhưng sau khi đi được một đoạn, lại thấy cậu bé huýt sáo,

một con chó nhỏ lông trắng không biết từ đâu xồ ra, lập tức đánh mất vẻ

“nghiêm chỉnh” vừa xong, vui vẻ huýt sáo điên cuồng chạy theo con chó.

Mải nhìn theo Vạn Tường, đến khi quay đầu lại Khổng Lập Thanh đã thấy lão phu nhân đứng khỏi ghế, bên cạnh không thấy có người giúp việc,

Khổng Lập Thanh nhanh nhẹn bước đến bên đỡ lão phu nhân. Lão phu nhân

động tác dừng lại một lát, tay trái đưa ra tựa như muốn xua cô, nhưng

cánh tay đưa đến nửa đường lại đột ngột dừng lại, lão phu nhân nghiêng

người nhìn Khổng Lập Thanh sau đó không nói gì, vin vào tay cô đứng lên.

Lão phu nhân vịn tay Khổng Lập Thanh đi vào nhà, bà đi rất chậm, lời

nói cũng từ tốn: “Hai hôm nay ta luôn nghĩ khi nào cháu sẽ đến đây.”

Khổng Lập Thanh ngạc nhiên không hiểu nhìn lão phu nhân.

Chu lão phu nhân thong dong bước đi, nói không nhanh không chậm,

nhưng nghĩ khí lại có chút nghiêm trọng: “Nếu cháu ngay cả dũng khí tự

mình đi tìm con cũng không có, ta sẽ không coi trọng cháu, Chu Diệp

Chương chọn một người như vậy làm vợ ta sẽ không chấp nhận.” Khổng Lập

Thanh đương nhiên im lặng, trong lòng không thoải mái.

Vào trong nhà, tự nhiên có người giúp việc chạy đến thay Khổng Lập

Thanh đỡ lão phu nhân, cả ba bước vào phòng khách lớn tầng một, sau đó

lão phu nhân sai người giúp việc đi pha trà, tự mình bà đi đến bên cửa

sổ chạm đất, Khổng Lập Thanh vẫn đứng phía sau lưng.

Ngoài cửa sổ là Vạn Tường đang chơi đùa với con chó nhỏ, A Thần không biết từ lúc nào cũng đã xuất hiện ở đó, đang đứng dựa vào một thân cây

nhìn Vạn Tường chơi đùa.

Chu lão phu nhân đứng rất lâu không nói câu nào, Khổng Lập Thanh nhìn qua cửa sổ, Vạn Tường chạy nhảy, lăn lộn trên cỏ, cười đùa ầm ĩ sao mà

hồn nhiên đến thế.

“Diệp Chương cũng được ta nuôi lớn như thế này.” Không báo trước, lão phu nhân đột ngột lên tiếng.

“Nhưng lúc nhỏ Diệp Chương không có được vẻ trầm tĩnh như Vạn Tường,

để uốn nắn nó, bồi dưỡng cho nó tính kiên nhẫn ta đã tốn biết bao nhiêu

tâm tư. Đứa trẻ đó thuở nhỏ tính tình cũng không tệ, trưởng thành rồi

tính cách lại độc đoán, kín tiếng hệt như ông nội.”

Chu lão phu nhân nói rất chậm, ánh mắt xa xăm như lạc vào hồi ức, Khổng Lập Thanh bên cạnh lặng yên không lên tiếng.

Lão phu nhân nói xong lại quay về chiếc ghế bành gỗ lê ngồi, phòng

khách lớn này bố trí theo phong cách phục hưng kể từ đồ gia dụng trở đi, Khổng Lập Thanh ngồi xuống chỗ lão phu nhân chỉ.

Đúng lúc người giúp việc mang trà nóng đến, lão phu nhân đưa tay đón

chén trà đầu tiên, tự đưa lên trước mặt nhấp một ngụm, sau khi đặt chén

xuống mới đưa tay chỉ về phía Khổng Lập Thanh nói: “Trà Long Tỉnh hái

trước tiết Thanh minh, uống thử đi.”

Lão phu nhân là người hay để ý, Khổng Lập Thanh học theo tư thế của

bà, khẽ nhấp một ngụm, hương trà nhàn nhạt trong miệng, không thấy có gì đặc biệt, lại đặt chén trà xuống, ý tứ ngồi yên tại đó.

Lão phu nhân vừa quan sát Khổng Lập Thanh uống trà, không bỏ só