
? Lúc đầu tôi cũng không thể hiểu vì sao Chu Diệp Chương chọn cô làm bạn
đời, nhưng sau này tôi cũng dần hiểu được một chút. Cô có xuất thân bình thường, con người đơn thuần, tính cách thẳng thắn, mà Chu Diệp Chương
thực chất là một người đàn ông truyền thống, anh ấy có óc quan sát và
khả năng phản ứng nhanh, trách nhiệm với gia đình rất nặng nề, các bậc
trưởng bối trong gia đình anh ấy luôn là hình mẫu đàn ông mạnh mẽ trong
tình cảm. Chu Diệp Chương cũng bị ảnh hưởng từ họ rất nhiều, trong
chuyện tình cảm, anh ấy luôn rất thẳng thắn, anh ấy chọn cô là chọn cô,
cô không cần hoài nghi, hai người thực ra rất phù hợp, cô sau này sẽ
hạnh phúc." Nói đến đây Lâm Diên khẽ cười, thay đổi tư thế rồi mới nói
tiếp: "Đương nhiên cuộc sống không phải lúc nào cũng được như ý, cô cũng nên hy sinh, nên cố gắng hết sức thích nghi với cuộc sống hiện tại, vì
thực ra cô không biết anh ấy là một người đàn ông ưu tú đến thế nào
đâu." Lúc nói đến câu cuối cùng giọng Lâm Diên chợt trở nên xa xôi diệu
vợi.
Khổng Lập Thanh yên lặng lắng nghe Lâm Diên nói hết, dần dần cảm giác tư tưởng được khai sáng, đá thông, nhưng cuối cùng đầu cô lóe lên một
suy nghĩ. Cô choáng váng một hồi, cũng may cuối cùng đã kìm được không
buột miệng: Hóa ra Lâm Diên cũng thích Chu Diệp Chương.
Lâm Diên ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ, tâm trí phiêu du tận đâu
đâu, Khổng Lập Thanh nhìn cô, chân thành an ủi một câu: "Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cô, ngay cả cái dáng vẻ cô đơn lúc này của cô cũng khiến tôi
khao khát."
Lâm Diên quay lại nhìn Khổng Lập Thanh khẽ cười: "Đợi đến khi cô già rồi, sẽ thấy cô đơn đáng sợ thế nào."
Khổng Lập Thanh giật mình một cái, hai người cùng im lặng không nói
gì, trong không gian yên tĩnh, tiếng chuông cửa lảnh lót vang lên, Khổng Lập Thanh nghi hoặc nhìn ra cửa, Lâm Diên sực tỉnh đứng khỏi sofa, chỉ
tay về phía Khổng Lập Thanh, nói: "Đi nào, tôi tiễn cô, anh ấy đến đón
cô đấy."
Quả nhiên là Chu Diệp Chương đứng ngoài cửa, vẻ mặt anh bình thản
không để lộ điều gì, nhưng Khổng Lập Thanh nhận ra ở anh đã hết vẻ u ám
lúc chiều, không đợi anh nói gì cô đã lên tiếng trước: "Tại sao anh lại
nhốt em ngoài cửa? Em ghét nhất cũng giận nhất là bị đối xử như thế."
Khuôn mặt bình thản của Chu Diệp Chương dường như bị phá nứt một
đường, anh nhìn Khổng Lập Thanh một lúc rồi nói: "Xin lỗi. Sau này anh
không bao giờ thế nữa." Nói rồi anh đưa tay cho cô: "Cùng anh về nhà
đi."
Khổng Lập Thanh yên lặng nhìn bàn tay anh đưa ra trước mặt, tha thứ
cho người mình yêu luôn rất dễ, cho dù trong lòng cô còn rất nhiều điều
chưa chắc chắn nhưng cô vẫn nắm lấy bàn tay anh.
Khổng Lập Thanh bước khỏi cửa tới chỗ Chu Diệp Chương, anh quay lại gật đầu với Lâm Diên đang đứng phía trong: "Cám ơn."
Lâm Diên tựa cửa nhìn họ khẽ cười: "Đừng khách khí." Hai người đi
khỏi, nụ cười của cô vụt tắt, không muốn thấy cảnh họ biển cuộn sóng
trào, cô nhanh chóng đóng cửa lại.
Thời gian trôi rất nhanh, bây giờ đã là đầu tháng Sáu, Khổng Lập
Thanh chọn một ngày nắng nhẹ, dậy sớm, sau khi tiễn Chu Diệp Chương đi
làm, cô quay về phòng chỉnh trang cẩn thận, sau đó đi đến chỗ Chu lão
phu nhân.
Bước sang tháng Sáu, thời tiết ở Hồng Kông rất nóng, chín mười giờ
sáng là lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, không khí ẩm ướt. Khổng Lập Thanh vẫn chưa thích nghi được với thời tiết nóng ẩm ở đây, cô đã quen sống
nhiều năm ở thành phố B lúc nào cũng khô ráo, bốn mùa rõ ràng, nhưng
thời tiết chỉ là một phần của hoàn cảnh sống, cơ thể con người luôn có
cơ chế tự điều chỉnh, thích nghi chỉ còn là vấn đề sớm muộn.
Khổng Lập Thanh cho rằng hôm nay cô có thể tự mình đi đến chỗ Chu lão phu nhân chứng tỏ khả năng thích ứng của cô đã tiến bộ thêm một bậc, từ rất xa Khổng Lập Thanh đã nhìn thấy Khổng Vạn Tường. Như lần trước cô
đến, dưới gốc cây vẫn là chiếc ô che nắng bên dưới bày bộ bàn ghế hóng
mát, chỉ khác là hôm nay người ngồi hóng mát ở đó không phải người lần
trước.
Đặt chân lên thảm cỏ, Khổng Lập Thanh cảm thấy nội tâm yên tĩnh, cô
không có nhiều khí thế nhưng lại thừa bình tâm, nơi đây phong cảnh rất
đẹp, sắc xanh tràn ngập nơi nơi, ánh nắng rực rỡ nhưng không chói chang, không khí mát dịu chứ không oi ả, quả là một nơi dễ chịu.
Chầm chậm bước đến chỗ ghế hóng mát đó, Khổng Lập Thanh dường như cảm thấy trong lòng cô cũng có cơn gió mát lành nhẹ nhàng mơn man, đợi đến
khi toàn cảnh lọt vào mắt, lòng cô càng yên ả thêm mấy phần.
Vạn Tường đang ngồi dựa trên ghế, hôm nay cậu bé mặc áo sơ mi trắng
ngắn tay, quần sooc xuông màu xanh, đầu tóc chải ngôi bóng mượt, chân đi một đôi xăng đan da mềm, dáng vẻ mới lạ này thiếu một chút hiếu động,
thêm một chút nghiêm trang.
Trong tay Khổng Vạn Tường đang cầm một cuốn sách, rõ ràng là đang say mê đọc. Khổng Lập Thanh chậm rãi bước đến phía sau cậu, cô không lên
tiếng, đối diện là lão phu nhân nheo mắt nhìn thấy cô đi đến cũng không
lên tiếng, trên bàn để nước ép trái cây, bánh quy, bánh ngọt và mấy đồ
ăn vặt cho trẻ con, Vạn Tường giọng còn non nớt đang đọc “Ông già và
biển cả”, Khổng Lập Thanh hơ