
tối, Khổng Lập Thanh thực sự thấy bối rối, đầu cũng không nghĩ ra được phương án nào, cô đột nhiên hiểu ra cuộc sống của cô ở Hồng Kông không hề dễ dàng, mọi chuyện đã qua cô đều thụ động tiếp
nhận, hiện giờ cô còn chưa có được một vị trí cụ thể giữa chốn phồn hoa
đông đúc này, cũng không thể tự chủ trong cuộc sống của mình. Hoàn cảnh
sống thay đổi không khiến cô hạnh phúc hơn, chỉ là cuộc sống của cô
trước đây quá bất hạnh nên không phải là một đối tượng so sánh tốt, cô
nhất thời không ý thức đến thực tại, ngồi ở bậc thềm nghĩ đông nghĩ tây, càng nghĩ càng thêm mất mát.
Trời tối hẳn, trong sân đã bật đèn nhưng trong nhà vẫn không có chút
động tĩnh nào, chỉ có mấy con muỗi bay quanh cô vo ve, sau khi bị đốt
mấy nhát, Khổng Lập Thanh đột nhiên đứng lên, không nhìn phía sau, đi
thẳng đến phòng ở của người giúp việc.
Khổng Lập Thanh tìm đến người tài xế, sau đó ngồi xe vào nội thành.
Khổng Lập Thanh muốn đi tìm Lâm Diên, bản thân cô cũng không biết vì sao mình đi tìm cô ấy, chỉ cảm thấy trực giác mách bảo khi cần giúp đỡ, Lâm Diên là đối tượng có thể giúp mình.
Lâm Diên sống trong căn hộ cao cấp ở khu trung tâm, đứng trước cửa
nhà Lâm Diên, Khổng Lập Thanh mới cảm thấy mình có phần liều lĩnh, cũng
không biết người ta có nhà hay không nhưng sau đó cô lại tức giận mà
nghĩ liều: Lâm Diên không có nhà cũng không sao, nếu không tìm được
người, lát nữa cô đi thẳng đến biệt thự nhà họ Chu giết người cướp Vạn
Tường về là được.
Khổng Lập Thanh "lên kế hoạch" xong, có động lực hẳn, mạnh bạo ấn
chuông cửa nhà Lâm Diên. Không bao lâu sau cánh cửa trước mặt mở ra, Lâm Diên mặc một chiếc áo choàng lụa, đầu còn trùm mũ tắm, có vẻ chưa tắm
gội xong, thấy Khổng Lập Thanh đứng ngoài cửa mắt cô hơi lóe lên chút
ngạc nhiên.
Nhìn người đứng ở cửa, Khổng Lập Thanh nói nhỏ xíu: "Tôi bị đuổi khỏi nhà."
Lâm Diên thoáng sửng sốt, sau đó đứng sang một bên nhường đường cho cô, nói: "Vào đi."
Bên trong nhà Lâm Diên, Khổng Lập Thanh đã quen thuộc, lúc trước ngày ngày cô đều phải đến đây học đông học tây, trong phòng sạch sẽ không
một chút bụi, bài trí đơn giản, Khổng Lập Thanh quen đường thuộc lối đi
thẳng vào phòng khách ngồi xuống sofa. Thật ra trước nay cô và Lâm Diên
không quá thân, nguyên nhân là vì Lâm Diên luôn giữ khoảng cách với cô,
nhưng thời khắc này cô không muốn nghĩ đến nó, cô cảm thấy quá mệt mỏi
rồi.
Lâm Diên bước vào sau Khổng Lập Thanh, cô ấy đứng ở cửa phòng khách
hỏi: "Cô ăn tối chưa?" Khổng Lập Thanh ngẩng lên lắc lắc đầu, Lâm Diên
không nói thêm gì quay người bỏ đi.
Lâm Diên ở trong bếp gọi điện cho Chu Diệp Chương, chỉ nói một câu:
"Cô ấy đang ở đây." Sau đó cúp máy, nhanh chóng đi làm cho Khổng Lập
Thanh một đĩa mỳ Ý.
Khổng Lập Thanh ngồi khoanh tròn trên nền nhà phòng khách, cúi đầu ăn mỳ, tinh thần lúc này đang vô cùng sa sút, nhưng cơ thể lại thấy rất
đói. Lâm Diên ngồi đối diện cô nhấm nháp sâm-panh, bàn tay trắng thon
dài của cô điệu nghệ cầm chiếc ly thuỷ tinh miệng cao chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt sóng sánh. Lâm Diên ngồi đó, tư thế thanh lịch hoàn mỹ,
nhưng nhìn kỹ Khổng Lập Thanh cảm thấy cô ấy đang cô đơn.
Ăn được mấy miếng mỳ, Khổng Lập Thanh mới ngẩng lên hỏi Lâm Diên: "Cô ăn chưa?"
Lâm Diên thờ ơ nhìn cô nói: "Buổi tối tôi không ăn."
"À..." Khổng Lập Thanh đáp một tiếng, rồi lại cúi đầu ăn tiếp, cô biết Lâm Diên ăn kiêng giữ dáng.
"Cô hứng thú nói với tôi chuyện xảy ra hôm nay không?" Lâm Diên từ trên đỉnh đầu cô tiện miệng hỏi một câu.
Khổng Lập Thanh ngước lên nhìn Lâm Diên, phát hiện biểu tình cô ấy
hoà nhã, không có ác ý gì, cô hiện tại thực sự cũng có nhu cầu được trút bầu tâm sự với ai đó, thế là Khổng Lập Thanh vừa ăn vừa đem chuyện hôm
nay kể hết lại với Lâm Diên.
Lúc Khổng Lập Thanh ăn xong cũng là lúc câu chuyện hôm nay căn bản
được kể rõ ngọn nguồn. Lâm Diên yên lặng lắng nghe, Khổng Lập Thanh kể
xong, cô ấy nói ngay: "Anh ấy giận là phải, cô không biết tự mình phán
đoán, người khác nói thế nào cũng tin, xử sự như thế này mà ra ngoài rất dễ bị người ta lợi dụng."
Bao nhiêu nghi ngờ không thể hiểu của Khổng Lập Thanh được Lâm Diên
một câu nói rõ hết, cô cầm đĩa mỳ sửng sốt hồi lâu, sau đó đặt chiếc dĩa xuống bàn, đẩy ra xa trước mặt mình: "Lâm Diên, cô biết không, tôi cảm
thấy vấn đề hiện tại của tôi không nằm ở chỗ đó, tôi cảm thấy tôi không
thích ứng được với cuộc sống như thế này. Tôi không biết vì sao Chu Diệp Chương thích mình, cũng không biết vì sao anh ấy vô duyên vô cớ lôi tôi vào cuộc sống của anh ấy, tôi không dám tin vào tình cảm này, theo anh
ấy đến Hồng Kông có một phần nguyên nhân là vì muốn thoát khỏi cuộc sống không như ý của đoạn đời trước đây, nhưng hiện tại tôi không thể hoà
nhập với cuộc sống mới, cũng không dám tin sau này anh ấy sẽ làm tôi
thấy thích cuộc sống ở đây, mà chúng tôi còn sắp kết hôn nữa..."
Khổng Lập Thanh nói một tràng dài không dừng lại, Lâm Diên yên lặng
lắng nghe, nghe xong cũng không vội lên tiếng mà trầm ngâm nhìn Khổng
Lập Thanh một lát rồi mới chậm rãi nói: "Khổng Lập Thanh, cô biết không