
ngừng nhấp
nhô, mắt vẫn chưa một phút thôi nhìn người bên dưới. Khổng Lập Thanh
nương theo động tác của Chu Diệp Chương mà bị động phối hợp, tinh thần
hoảng hốt, ánh mắt bi thương.
“Sau này vĩnh viễn không được nói ra đi.” Giọng Chu Diệp Chương khàn khàn, mang theo hơi thở dốc.
“Ừm...” Khổng Lập Thanh tinh thần vẫn chưa hồi phục, đáp lại theo bản năng.
“Nếu em dám mang Vạn Tường bỏ trốn, anh sẽ cho bắt em về, chặt gẫy
chân em, ở bên cạnh nuôi em cả đời.” Giọng nói Chu Diệp Chương vẫn khàn, ánh mắt lạnh lùng, Khổng Lập Thanh biết anh nói thật, cô bất lực nhắm
mắt lại, run rẩy không nói lên lời.
Chu Diệp Chương tinh lực dồi dào quá sức tưởng tượng, kết thúc rồi
vẫn không chịu rời khỏi cô, trước sau mạnh mẽ giam cầm cơ thể cô bên
dưới, đợi thể lực phục hồi lại lần nữa xông lên công thành chiếm đất.
Khổng Lập Thanh bị động tiếp nhận, cơ thể qua mấy bận giày vò, da dẻ
dính dấp, mệt mỏi vô cùng, cả người trước sau đều để lại vô vàn dấu
tích, lần đầu chưa có kinh nghiệm, khó nói rõ cảm nhận, chỉ biết cuối
cùng vẫn là cảm giác đau đớn thiêu đốt.
Mưa gió vần vũ cuối cùng đến tảng sáng mới ngừng. Chu Diệp Chương sau khi thỏa mãn đã ngả sang bên cạnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chăn
đắp đã sớm bị hất khỏi giường, hai người không mảnh vải che thân, chân
tay ngang dọc nằm đó.
Khổng Lập Thanh gối đầu lên cánh tay Chu Diệp Chương, cơ thể không
chút sức lực như không phải của mình, hạ thân đau nhức, lần đầu tiên với cô mà nói, chẳng thích thú gì. Phòng ngủ yên tĩnh, tràn ngập mùi hoan
lạc, họ thậm chí còn không đóng cửa phòng, đèn ngoài hành lang vẫn sáng, rèm cửa khép hờ, bên ngoài ánh trăng sáng lạnh, lạnh như cõi lòng cô
lúc này.
Bám vào giường lặng lẽ ngồi dậy, chiếc giường lớn giờ đã thành bãi
chiến trường, nhàu nhĩ và loang lổ, hai dấu máu cỡ đồng xu dây trên ga
không hẳn nổi bật nhưng lại như chích thẳng vào mắt cô.
Lúc xuống giường, theo cử động dịch thể chảy dọc theo đùi khiến cô
cảm thấy dơ bẩn lại có chút tà dâm, không thể nói rõ cảm giác.
Đèn phòng tắm vẫn sáng như cũ, dưới ánh đèn mọi thứ đều hiện lên rõ
nét, đứng trước tấm gương lớn bằng cả bức tường, Khổng Lập Thanh tự ngắm mình, trên người khắp nơi là những dấu xanh tím, trước ngực sau lưng,
trên đùi, dưới nách, cả những ngóc ngách bí mật cũng không tha, mà mặt
cô cũng đỏ hồng, mắt môi sưng đỏ, nhìn rõ dấu vết hoan lạc. Chán nản
ngồi bệt xuống nền nhà tắm, người đàn ông đó mạnh bạo như dã thú, dùng
hình thức cảnh cáo đẫm máu, khiến cô phải hàng phục từ tinh thần tới thể xác.
Tắm rửa xong, vì quên mang áo ngủ, Khổng Lập Thanh lấy đại chiếc khăn tắm quấn quanh người rồi bước ra, thật không ngờ người đàn ông lúc
trước còn ngủ say giờ đang ngồi dựa vào thành giường, chiếc chăn rơi
trên đất giờ đã đắp trên người anh, ánh mắt nhìn cô không hề mang chút
biểu hiện mệt mỏi hay buồn ngủ nào. Khổng Lập Thanh đứng nguyên đó nhìn
về phía Chu Diệp Chương không di chuyển, hai người cách nhau nửa căn
phòng, yên lặng nhìn nhau. Ánh mắt người đàn ông nhìn cô rất hiền hòa,
không còn vẻ lạnh lùng áp chế như trước đây, ánh mắt Khổng Lập Thanh
cũng không sợ hãi né tránh như trước, một loại cảm giác ấm áp lan truyền giữa hai người.
Như vậy một lát, Chu Diệp Chương hé phần chăn bên cạnh nói với cô: “Đến đây, ngủ một chút.”
Khổng Lập Thanh bước lại, nằm xuống gối đầu lên cánh tay Chu Diệp
Chương, ngoan ngoãn đến ngạc nhiên. Cô quay lưng về phía anh, mắt nhìn
ra ngoài trời, mặt không biểu cảm, cảm thấy bản thân cũng có chút thay
đổi, cô biết mình đã hàng phục.
Trong chăn, cơ thể đàn ông lại dán sát vào người Khổng Lập Thanh, hai tay vòng trước ngực cô, cho dù chưa phô trương sức mạnh nhưng cô biết
chớp mắt thôi là nó sẽ đổi thay khác hẳn. Một bàn tay mò mẫm trước ngực
cô, cuối cùng cũng gỡ xong nút thắt khăn tắm, kéo nó vứt xuống đất, bầu
ngực non mềm vừa được giải phóng khỏi khăn lại ngay lập tức bị bàn tay
ai đó nắm giữ. Chu Diệp Chương vùi đầu trên vai cô, nói từ phía sau,
giọng nói hơi mơ màng lại có chút như mệnh lệnh: “Ngủ thôi.” Khổng Lập
Thanh yên lặng nhắm mắt lại.
Đêm đó vậy mà cô lại ngủ một giấc an lành, không mộng mị, liền một
mạch đến lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng. Nằm nhìn lên trần nhà bất giác
nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua. Năm phút qua đi Khổng Lập Thanh mới theo
thói quen ngồi dậy, chiếc chăn đắp trên người theo cử động của cô trượt
xuống, dấu tích da thịt vẫn như cũ, nhìn rất rõ, nhưng cơ thể cũng không còn cảm giác đau. Bên cạnh trống rỗng không có ai, từ phòng tắm truyền
ra tiếng nước chảy, từ hành lang cũng truyền đến tiếng nói chuyện của
Vạn Tường và dì Thanh.
Khổng Lập Thanh ra khỏi giường, hôm nay là thứ Hai, cô phải đi làm, Khổng Vạn Tường cũng phải đi học.
Đi đến phòng thay đồ, toàn bộ quần áo giày mũ của mùa hè vốn treo ở
đó đã được thu dọn hết, quá nửa không gian được treo đầy quần áo mới mua từ trung tâm thương mại ngày hôm kia. Lúc đầu Khổng Lập Thanh chỉ treo
mấy bộ quần áo cô mang đến, chúng chiếm rất ít diện tích chỗ này. Cô
ngây người nhìn đám quần áo mới được sắp xếp gọn gàng nga