
lúc ra khỏi nhà, thấy cô không cho đi cùng, Vạn
Tường có vẻ cũng không vui.
Nghĩ đến đây Khổng Lập Thanh lại trào nước mắt. Nếu bản thân cô có gì bất trắc, Vạn Tường sau này phải làm sao? Cậu bé không còn cô bên cạnh
có thể tự mình sống được không? Chu Diệp Chương sẽ đối xử thế nào với
Vạn Tường? Nghĩ tới Chu Diệp Chương lòng cô lại trào lên cảm giác đau
xót khôn cùng. Tình cảm của cô đối với người đàn ông này thật khó diễn
tả thành lời, nhưng bất luận là như thế nào, ở bên anh cô đều thấy cuộc
sống của mình đáng sống hơn, có điều sau hôm nay không biết cô có còn
được gặp lại anh?
“Cô có thể trò chuyện với tôi được không?” Giọng Lâm Bội đột nhiên
vang lên cắt ngang dòng cảm xúc bi thương ai oán của Khổng Lập Thanh. Cô chậm chạp quay lại nhìn anh ta, đến khi đối mặt bỗng nhiên bị trạng
thái của Lâm Bội làm cho sợ hết hồn.
©STE.NT
Sau đêm hỗn loạn đó, lúc Chu Diệp Chương về tới nhà trời đã tảng
sáng, mấy giờ trôi qua kể từ lúc anh tận mắt thấy Khổng Lập Thanh biến
mất trước mặt mình. Việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại, trong mấy
giờ đó, anh đã nhấn máy đi vô số, gặp gỡ một người, cuối cùng cũng có
thể coi như làm rõ được những rắc rối mà Lâm Bội vướng phải.
Chu Diệp Chương đầu tư vào đại lục cũng đã nhiều năm, nhà họ Chu anh
cũng có địa vị đặc biệt ở Hồng Kông, mạng lưới kinh doanh ở đại lục cũng khá vững mạnh. Cho dù anh không có thế lực chính trị chống lưng nhưng
những mối quan hệ kiểu liên minh lợi ích anh có được cũng không hề tầm
thường.
Gọi đi gọi lại tìm hiểu, cuối cùng Chu Diệp Chương cũng hiểu rõ, đứng sau chuyện lần này là hai ông anh lớn của Lâm Bội. Nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc đấu nhau, mà Lâm Bội lại ngu xuẩn định làm tay trong cho đối
phương nên bị chính người nhà họ Lâm thanh trừ.
Tình hình hiện nay vô cùng phức tạp, Chu Diệp Chương cần làm rõ tình
hình cụ thể mới bắt tay vào hành động được. Muốn lấy mạng Lâm Bội là nhà họ Lâm, vì thế muốn giúp Lâm Bội lật ngược tình thế phải bắt đầu từ nhà họ Lâm. Trận chiến đang ở thế cân bằng, nhà họ Lâm và nhà họ Hoắc là
hai đối thủ ngang tài ngang sức, trong khi lực lượng Chu Diệp Chương có
thể sử dụng không thể nào trong thời gian ngắn tạo ra cán cân chênh lệch khiến một bên chiếm ưu thế được. Cho nên, chỉ có thể chấp nhận thế cân
bằng này, tìm ra một con đường vòng, tạo cho Lâm Bội một chỗ dựa để nhà
họ Lâm không động đến anh ta nữa.
Sau khi chuyện xảy ra, Chu Diệp Chương lần đầu tiên gọi điện thoại
cho một vị quan chức “bảo hộ” hoạt động kinh doanh trong nước của anh.
Đối phương cử một trợ lý đến gặp mặt, sau khi đàm phán không lâu anh đã
đạt được kết quả mong muốn. Bởi lợi ích chính trị phức tạp, đối phương
đồng ý can thiệp vào cuộc đối đầu giữa hai nhà họ Lâm và họ Hoắc, nhưng
đây mới chỉ là thoả thuận bước đầu, tất cả còn phải chờ đợi.
Bận rộn cho đến gần sáng Chu Diệp Chương mới trở về. Từ thang máy
bước ra, căn nhà vẫn ấm cúng như cũ, ánh sáng lờ mờ, dì Thanh không tắt
đèn, cửa vẫn mở đợi.
Lúc bước vào cửa, lòng Chu Diệp Chương bỗng dậy lên cảm giác hụt
hẫng, cảnh vẫn còn mà người không thấy, thiếu đi hơi thở của một người
mà lòng anh muôn phần trống trải. Sống mấy chục năm, anh đã từng kinh
qua bao nhiêu sóng gió, toàn là những chuyện phức tạp gấp mấy lần thế
này, thậm chí những lúc bị dồn vào đường cùng anh vẫn ung dung tự tại.
Nhưng chuyện lần này có thể chưa đến mức nguy hiểm như vậy lại khiến anh bồn chồn không yên. Chẳng thể định hình đó là loại cảm giác gì, không
phải sợ hãi mà là vô cùng tuyệt vọng.
Dì Thanh thấy Chu Diệp Chương và A Thần bước vào, rất nhanh chóng từ
sofa đứng lên, thần thái dì Thanh nhìn cũng có chút căng thẳng, thấy họ
đi tới, dì đặt ngón tay lên môi ra dấu, sau đó còn cẩn thận thì thầm:
“Ôi, hai người nhẹ chân một chút, Vạn Tường vừa mới ngủ.”
Khuôn mặt Chu Diệp Chương vụt trở nên nghiêm trọng, đôi lông mày cau
lại: “Thế là thế nào? Sao muộn thế này thằng bé mới đi ngủ?”
Dì Thanh lắc đầu: “Hôm nay không biết làm sao, Vạn Tường ngủ không
yên giấc chút nào, cứ ngủ được một lát lại tỉnh dậy, cứ chập chờn như
vậy tỉnh giấc đến mấy lần.” Dì Thanh nói xong câu này mới phát hiện bên
cạnh Chu Diệp Chương không thấy Khổng Lập Thanh, dì lại nghi hoặc hỏi
anh: “Cậu chủ, cô Khổng đâu?”
Chu Diệp Chương càng cau mày dữ hơn, tâm trạng anh tệ chưa từng thấy, nhưng dì Thanh từ nhỏ đã chăm sóc anh, trong lòng anh dì Thanh không
khác gì người nhà, cho nên cố kiềm chế tâm trạng, đại khái đem chuyện
xảy ra kể tóm tắt cho dì nghe một lượt.
Dì Thanh ở cùng Chu Diệp Chương đã mấy chục năm, cũng là người đã
từng trải qua nhiều sóng gió, sau khi nghe Chu Diệp Chương kể, dì cho dù cũng kinh ngạc nhưng biểu hiện vẫn còn trấn tĩnh, chỉ không tự giác
nhìn lên trên lầu, ánh mắt đầy vẻ thương tiếc.
Ánh mắt đó của dì Thanh càng làm Chu Diệp Chương đau đầu. Anh đưa tay day day thái dương, nói với A Thần và dì Thanh: “Hai người xuống nhà
nghỉ đi.”
Bầu không khí dần trở nên bí bách, dì Thanh làm giúp việc nhiều năm,
khẽ liếc mắt là nhận ra, dì không nói gì thêm, đứng sang một bên.
Chu D