Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323900

Bình chọn: 10.00/10/390 lượt.

Tường, nói: “Chú sẽ cứu

mẹ cháu về, chú đảm bảo.”

Vạn Tường nấc nghẹn hỏi lại Chu Diệp Chương: “Bao giờ thì chú mới cứu được mẹ về?”

Chu Diệp Chương nghiêm nghị trả lời: “Cũng phải mất mấy ngày. Trước

khi mẹ cháu quay lại, cháu sẽ ở cùng chú, chúng ta cùng đợi mẹ trở về.”

Vạn Tường lau nước mắt, đáp một tiếng: “Vâng.”

Bế Vạn Tường lên từ trong đống chăn, Chu Diệp Chương đặt cậu bé ngồi

trên đùi mình, cúi đầu hỏi: “Tối nay cháu có cần ngủ cùng chú không?”

Vạn Tường tự động vòng tay bám lấy cổ Chu Diệp Chương, hàm hồ nói: “Vâng.”

Bế Vạn Tường sang phòng ngủ lớn, đặt cậu bé lên giường cẩn thận xong

Chu Diệp Chương mới đi tắm, lo Vạn Tường sợ hãi nên Chu Diệp Chương còn

cố ý không đóng cửa phòng tắm.

Tắm rửa qua loa rồi bước ra, Chu Diệp Chương đi thẳng tới bên giường

xem Vạn Tường thế nào, cậu bé đã cuộn tròn trong chăn, mắt nhắm chặt,

khoé mắt còn chưa khô nước, vẻ đau đớn của Vạn Tường khiến Chu Diệp

Chương xót xa. anh đưa tay lau mặt cho cậu bé, sau đó nhẹ nhàng đi vòng

qua bên kia giường, bật đèn ngủ cho Vạn Tường rồi mới nằm xuống.

Đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ, hung tin đến với Khổng Lập

Thanh không làm Chu Diệp Chương có tâm lý sợ hãi hay hoảng hốt, anh vốn

là người bình tĩnh và hành động kín đáo, trong cuộc đời đã nhiều phen ba chìm bảy nổi, cũng chưa lần nào bị mất tinh thần. Lúc này anh thấy lo

lắng cho Khổng Lập Thanh cũng trấn tĩnh để nhận định tình hình.

Chu Diệp Chương vắt tay lên trán, mắt nhìn trần nhà, đầu óc hoạt động không ngừng. Anh phân tích kỹ lại tình thế của các bên hiện nay, trong

lúc đang bận suy nghĩ, thân hình bé nhỏ của Vạn Tường nhích lại gần, cắt ngang dòng suy luận của anh.

Chu Diệp Chương biết Vạn Tường chưa ngủ, anh đưa tay đỡ cậu bé lại

sát mình, Vạn Tường quay lại đối mặt với anh, hai người một lớn một nhỏ

lặng lẽ nằm cạnh nhau không lên tiếng.

Rất lâu sau, Vạn Tường đưa bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo ngủ phía

trước ngực Chu Diệp Chương thầm thì: “Chú, mẹ cháu có chết không?” Giọng nói non nớt của Vạn Tường vang lên giữa màn đêm thanh tĩnh, làm chấn

động cả trái tim Chu Diệp Chương.

Chu Diệp Chương nhìn lên trần nhà ngây ra một lát, sau đó nghiêng

người ôm Vạn Tường vào lòng, khẽ hôn lên trán cậu bé một cái, khẽ khẳng

định chắc chắn: “Mẹ cháu sẽ không sao.”

Vạn Tường túm chặt lấy ngực áo anh không đáp lại, cuối cùng cậu bé

cũng dần dần chìm vào giấc ngủ mệt nhọc, cả đêm đó Vạn Tường cứ nắm chặt áo anh như vậy, không buông tay. Nghe tiếng thở đều đều của Vạn Tường,

Chu Diệp Chương muốn xoay người nhưng sợ làm cậu bé tỉnh dậy, anh cũng

không dám cử động mạnh, yên lặng nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau, tiếng thở dài nhè nhẹ thoát ra từ miệng anh: Em tuy rất ngốc

nhưng lần này nhất định phải nhớ lựa thời lựa thế, quan trọng nhất là

phải giữ được mạng sống.

Chu Diệp Chương quay đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn tối

đen như mực, trên bầu trời chẳng thấy trăng sao, có vẻ ngày mai tuyết sẽ rơi.

Chương 7: Đấu tranh

Trong lúc nơi này Chu Diệp Chương đang nhìn lên bầu trời, thì ở

phương xa Khổng Lập Thanh đang tuyệt vọng chạy trốn. Chiếc xa lao đi

trên đường cao tốc hệt như cảnh trong game Dark Void, đèn pha xe chiếu

ra thứ ánh sáng mờ mịt yếu ớt, bóng tối bủa vây tứ phía khiến cô có cảm

giác sợ hãi thấp thỏm không yên.

Khổng Lập Thanh quay sang nhìn Lâm Bội mới phát hiện anh ta đang ở

trong tình trạng vô cùng không ổn, sắc mặt đã khó có thể dùng từ trắng

nhợt để hình dung, cả khuôn mặt đã từ bợt bạt chuyển sang tái xám, đôi

môi cũng trắng bệch chẳng chút sắc máu, trán không ngừng toát mồ hôi, mí mắt không ngớt co giật, mở đóng chậm chạp, gần như rơi vào trạng thái

hôn mê.

Khổng Lập Thanh vô cùng ngỡ ngàng, cô quờ vội sang nắm cánh tay anh

ta hét lên: “Anh không được ngất, đây đang là đường cao tốc.” Trong lúc

nói, cô đưa tay đặt lên ngực trái Lâm Bội vỗ vỗ mấy cái không nặng không nhẹ.

Lâm Bội rên một tiếng, chiếc xe hộc lên, chạy theo hình chữ S mấy hồi mới có thể ổn định trở lại. Cơn đau kịch liệt làm cho Lâm Bội khôi phục chút tỉnh táo, anh ta mặt đẫm mồ hôi quay sang nhìn Khổng Lập Thanh,

khẽ biến sắc, cuối cùng lại không nói gì.

Lúc chiếc xe “đánh võng” trên đường, Khổng Lập Thanh giữ chặt cánh

tay Lâm Bội, mặt đầy hoảng hốt. Sau một hồi căng thẳng thần kinh đợi

chiếc xe chạy bình thường trở lại, cô chẳng có thời gian giải thích gì

với Lâm Bội, nhanh chóng quay lại, cuống cuồng lục tìm trong túi xách

cứu thương.

Túi cứu thương này khá to, rõ ràng không phải hàng trong nước sản

xuất. Bên trong thiết kế tiện lợi, Khổng Lập Thanh mở từng ngăn kéo tìm

kiếm, trong thứ ánh sáng mờ mờ, Khổng Lập Thanh phải căng mắt ra cố đọc

thật nhanh những hàng nhãn trên đám chai lọ thủy tinh to nhỏ trong đó.

“Adrenaline Hydrochloride.”

Cảm ơn Thượng Đế, Khổng Lập Thanh cầm chiếc lọ thủy tinh giơ lên

trước mắt, chầm chậm mở ra, cô chọc mũi tiêm qua miệng lọ, rút hết chất

lỏng trong đó vào bơm tiêm, dốc ngược lên, nói với Lâm Bội: “Anh dừng xe một lát đã.”

Lâm Bội quay sang nhìn cô: “Cô muốn làm gì?”


XtGem Forum catalog