Old school Swatch Watches
Bánh Xe Định Mệnh

Bánh Xe Định Mệnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323895

Bình chọn: 9.5.00/10/389 lượt.

Khổng Lập Thanh không ngẩng lên: “Tiêm cho anh một liều Adrenaline, anh cần duy trì sự tỉnh táo.”

Lâm Bội mặt tái xanh, không nói gì, đánh tay lái vào lề đường.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Lâm Bội kéo áo, để lộ bắp tay, Khổng

Lập Thanh tiêm cho anh ta một mũi, sau đó Lâm Bội tự kéo tay áo xuống

tiếp tục lái xe, trong xe lại khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.

“Khổng Lập Thanh, cô nói chuyện với tôi chút đi.” Lâm Bội đang lái xe đột nhiên quay ra yêu cầu một câu.

Khổng Lập Thanh thu lại ánh mắt ngoài cửa xe, nhìn Lâm Bội một cái

rồi bình thản trả lời: “Tôi không có chuyện gì để nói với anh.” Câu nói

này của Khổng Lập Thanh thật sự không chứa chút tức giận nào. Cô là

người khá khép kín lại khó gần, Lâm Bội với cô mà nói là vẫn còn là

người lạ, cô chẳng biết nói chuyện gì với anh ta.

Mặt Lâm Bội không có biểu cảm gì, chỉ là ánh mắt tối đi một chút, lời nói ra cũng trầm hơn: “Nói đại gì đó đi. Bây giờ tôi rất cần người nói

chuyện.”

Khổng Lập Thanh kinh ngạc nhìn lại anh ta, Lâm Bội đã quay đi chăm

chú nhìn phía trước. Đây là đoạn đường cao tốc đông đúc, xe bọn họ chạy

với tốc độ không quá nhanh, cũng không ngừng có xe vượt lên trên họ,

trong ánh đèn xe khác vượt qua, khuôn mặt Lâm Bội vẫn tái nhợt, nhưng

chí ít ánh mắt cũng tỉnh táo hơn. Khổng Lập Thanh lại nhìn ra cửa sổ,

lúng túng giải đáp thắc mắc của anh ta: “Tôi không có thói quen nói

chuyện với người lạ.”

Sau một khoảnh khắc im lặng, trong chiếc xe nhỏ hẹp, giọng Lâm Bội

vang lên càng rõ hơn: “Cô biết không? Thật ra lúc trước tôi bảo cô nói

chuyện với tôi, lúc đó quả thật tôi đã không chống đỡ nổi nữa rồi, tôi

chỉ muốn buông tay lái mà ngất đi, tôi đã nghĩ có khi tôi chết như vậy

lại tốt hơn.” Giọng Lâm Bội như từ vực sâu truyền đến, lạnh như băng.

Tận đáy lòng Khổng Lập Thanh khẽ run lên, cô không nhịn được quay

sang nhìn anh ta thật kỹ, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy tại sao cuối cùng anh lại

không làm?”

Ánh mắt Lâm Bội vẫn chăm chú như cũ, giọng anh ta trống rỗng vang

lên: “Bởi tôi đột nhiên nhớ ra mình đã hứa với cô, bất kể kết quả cuối

cùng xấu đến đâu, tôi cũng sẽ không để cô chết.”

Lòng Khổng Lập Thanh khẽ chấn động, cô hiểu phàm là con người ai cũng phức tạp và mâu thuẫn, chỉ cần còn trong cuộc sinh tồn, tính cách con

người luôn song hành phần tối phần sáng, ánh mắt cô nhìn Lâm Bội có chút bối rối.

Hai người tiếp tục im lặng hồi lâu, sau đó lại là Lâm Bội lên tiếng

trước; “Thật sự, bây giờ tôi cần cô nói gì đó với tôi, nghe tiếng xe

chạy thế này khiến tôi chỉ muốn đâm vào rào chắn, tôi sợ mình không

khống chế được bản thân, cô hiểu không?”

Khổng Lập Thanh đang ủ rũ buông mình trên ghế, vội vã lấy lại tinh

thần ngồi thẳng lên, một người tinh thần bị tổn thương không còn khống

chế được cảm xúc, thời khắc đó rất nguy hiểm. Chỉ trong mấy giờ ngắn

ngủi hôm nay cô đã được tận mắt chứng kiến những biến cố khủng khiếp

trong cuộc đời Lâm Bội, bị người nhà truy sát, bị thuộc hạ thân tín phản bội. Từ góc độ của cô mà nói, cũng không hẳn đồng tình với hành động

của anh ta, nhưng lúc này cô cũng không thể coi thường biểu hiện tâm lý

của người này, bởi lẽ bây giờ tính mạng của cô đang nằm trong tay anh

ta. Ít nhất trên đoạn đường cao tốc phía trước, cô không thể để anh ta

mất kiểm soát được, bởi cô còn chưa muốn chết. Nếu là mấy năm trước rơi

vào tình cảnh này, cô cũng sẽ chẳng cần suy nghĩ hay đấu tranh làm gì,

cuộc sống cứ kết thúc theo cách Lâm Bội vừa nói cũng tốt. Còn giờ đây cô muốn sống, bởi nếu chết đi, tính đến Vạn Tường cô cũng cảm thấy mình

còn một trách nhiệm chưa hoàn thành, cảm giác nuối tiếc chắc chắn là có, nhưng điều quan trọng hơn khiến cô muốn đấu tranh là hiện tại trong

lòng cô bỗng nhiên nảy sinh một loại dục vọng, chí ít cô không muốn cuộc sống của mình kết thúc như thế này.

Sau giây lát im lặng suy nghĩ, Khổng Lập Thanh chậm rãi nghĩ tới đâu

nói tới đó: “Tôi biết mọi chuyện bây giờ đều khiến anh tuyệt vọng, không thiết tha cuộc sống nữa, nhưng trong xã hội văn minh mà con người xây

dựng này thi thoảng vẫn còn những con người với những thú vui rất tầm

thường.” Khổng Lập Thanh nói những điều này cũng là rất cảm tính, cô

không giỏi trong việc trò chuyện cùng người khác, mấy câu vừa rồi diễn

đạt rất vụng về, ngắc ngứ mãi mới thầm thì nói ra được, thật sự không

khiến người nghe chú ý, ngay cả bản thân nói xong cô cũng cảm thấy những lời đó chẳng có chút thuyết phục nào.

Quả nhiên Lâm Bội cười giễu: “Thú vui tầm thường? Mua xe khủng? Tậu

nhà to? Hay là cắn thuốc chơi gái?” Anh ta nói thong thả, phát âm rõ

ràng, nhấn nhá đâu vào đấy.

Khổng Lập Thanh khẽ thở phào một hơi, người này xem chừng còn chưa

hẳn tuyệt vọng, cô lại lén thở phào một hơi nữa, cố lấy giọng lạc quan,

hy vọng có thể phần nào an ủi được anh ta: “Đó không phải là những niềm

vui tinh thần, chuyện anh vừa kể ra chỉ là để đạt được cảm giác kích

thích, ví dụ như tôi rất thích xem chương trình “Tiến lên phía trước”

của đài Imgo.tv, chương trình thực ra chẳng có nội dung gì sâu sắc,

nhưng khi xem tôi sẽ cười, có thể bật cười tự nhiê