Polly po-cket
Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Báo Ân Cái Đầu Ngươi Ý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327554

Bình chọn: 10.00/10/755 lượt.

m thấy nóng quá.” Hứa Tiên nắm y phục trước ngực Bạch Tố Trinh, gấp gáp nói.

“Đừng lo, thân thể của nàng đang hấp thu đan thảo.” Bạch Tố Trinh an ủi.

“Tiểu Bạch, khoảng thời gian này huynh không ở đây, chính là vì muốn lấy đan thảo này cho ta sao?” Hứa Tiên cảm giác mình có chút say, Bạch Tố Trinh trước mắt tựa hồ biến thành hai người rồi.

“Ừ.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt gật đầu, không nói dư thừa.

“Cám ơn huynh, Tiểu Bạch. . . . . . Ta. . . . . .” Hứa Tiên trong lòng cảm động không biết nên nói cái gì cho phải. Cả người rúc vào trong ngực Bạch Tố Trinh, trong lòng chỉ còn lại ngọt ngào. Ý thức dần dần mơ hồ.

Bạch Tố Trinh đem Hứa Tiên nhẹ nhàng đặt ở trên giường, còn mình thì ngồi xếp bằng ở bên cạnh, hộ pháp cho nàng.

. . . . . . . . . . . .

Bên trên, Quan Âm Đại sĩ không để ý hình tượng xoa nắn vai của mình, nói với Kim Thiền Tử bên cạnh: “Mệt chết ta rồi, hoàn hảo cuối cùng cũng lấy được đan thảo.”(TNN: à thì ra anh Bạch ngồi mát ăn bát vàng =))))) quá phúc hắc =)))))

“Ta mới mệt đây này! Lúc đó kéo hồn phách nha đầu Hứa Tiên kia về làm cho ta mệt thiếu chút nữa hộc máu” Kim Thiền Tử liếc mắt.

“Hộc đờm hay hộc máu? Ngươi hộc lúc nào? Còn không phải chỉ là mở không gian ra thôi sao?” Quan Âm Đại sĩ vô cùng khó chịu phản bác.

“Ta vừa nuốt lại rồi, cho nên mới không có phun ra.” Kim Thiền Tử nghiêm mặt nói.(TNN:

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kịch nhỏ:

Tiểu Bạch: Tiểu Tiên Tiên, xét thấy rất nhiều độc giả thân cận đều một mực tò mò về chuyện JJ (là tiểu đệ đệ *** đó) của ta. Ta thấy họ là đang hoài nghi năng lực của ta đó.

Tiểu Tiên: Cho nên? (TNN: Tiểu Tiên đây là chỉ Hứa Tiên nha ^.^)

Tiểu Bạch: Cho nên ta quyết định dùng nguyên hình cùng nàng yêu yêu một lần, giải trừ nghi ngờ của mọi người.

Tiểu Tiên: Có gì khác nhau?

Tiểu Bạch: Nàng lập tức sẽ biết. . . . . .

Tiểu Bạch hiện ra nguyên hình, bổ nhào về phía Tiểu Tiên. Tiểu Tiên nhìn hai cái JJ to như hai bông cúc kia, hai mắt lật ngược, miệng sùi bọt mép, trực tiếp ngất xỉu……… (TNN: huhu đầu ta đã bị tác giả biến thái nhiễm đen rồi T__T ta cần tẩy não gấp aaaaaaa *òa khóc bỏ chạy*)

Tác giả Sữa Chua: Mọi người hiểu chưa, rắn quả thật có hai cái JJ, hơn nữa còn là hình hoa cúc. Nhưng trong truyện Tiểu Bạch hóa thành người nên mọi việc xảy ra đều bình thường. Khụ khụ, một khóa học khẩu vị nặng thế này, đối với một người thuần khiết như ta mà nói, thật sự có chút tổn hại hình tượng a… Đêm khuya yên tĩnh, Bạch Tố Trinh lẳng lặng hộ pháp cho Hứa Tiên, nhìn khuôn mặt đỏ hồng khá thường của người trên giường kia, đáy mắt hắn hiện lên ý cười ôn nhu. Cúi đầu nhìn tay mình, rồi vươn ra nắm thật chặt. Cả đời này, có lẽ cũng sẽ không buông tay.

Mãi cho đến khi hừng sáng, Hứa Tiên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại. Vừa mở mắt liền thấy Bạch Tố Trinh đang đợi bên người.

“Tiểu Bạch.” Hứa Tiên mỉm cười, cảm giác vừa tỉnh dậy liền thấy Tiểu Bạch thật tốt.

“Cảm thấy thế nào?” Bạch Tố Trinh đỡ Hứa Tiên ngồi dậy hỏi.

“Ừm. . . . . .” Hứa Tiên cảm nhận thân thể của mình, so sánh, có chút kinh ngạc mở miệng, “Cảm giác thân thể thật giống như so với trước kia nhẹ hơn rất nhiều, có thể nghe được âm thanh rất xa bên ngoài, còn nhạy bén hơn trước kia nữa.”

“Ừ, thế thì tốt.” Bạch Tố Trinh nhàn nhạt gật đầu, “Kế tiếp ta sẽ từ từ dạy nàng một chút pháp thuật.”

“Sau này ta cũng có thể bay sao?” Hứa Tiên hai mắt sáng ngời, hưng phấn hỏi.

“Dĩ nhiên có thể.” Bạch Tố Trinh gật đầu. Nhìn bộ dạng kích động của Hứa Tiên, trong lòng không khỏi buồn cười.

Hứa Tiên kích động xong, lúc này mới nhớ tới tình cảnh bây giờ. Lương vương phủ kia chắc là không thể trở lại rồi, như vậy trở về trấn Giang đi.

“Ta nhớ tiểu Thanh, con cua nhỏ cùng mấy người nhà tỷ tỷ quá.” Hứa Tiên tựa vào trong ngực Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng nói.

“Ừ, vậy thì đi Trấn Giang.” Bạch Tố Trinh đồng ý.

“Vậy Lương vương phủ bên kia. . . . . .” Hứa Tiên tới tới cái văn thư điều phái kia.

“Cái này không cần lo lắng, ta đi một chuyến là được.” Bạch Tố Trinh đã sớm có tính toán, đem văn thư điều phải sửa lại là xong. Chuyện của thế tục không thể nhúng tay quá nhiều, nếu không sẽ có ảnh hưởng.

“Ừ.” Hứa Tiên cao hứng gật đầu, có Tiểu Bạch ở đây, hình như tất cả đều không phải là vấn đề khó khăn nữa.

“Đi Cô Tô trước.” Bạch Tố Trinh ôm chầm lấy Hứa Tiên, trực tiếp bay lên trời.

Đi tới căn nhà ở Cô Tô, Tiểu Thanh cùng Tiểu Chính Thái chấn động, chạy ra nghênh đón bọn họ. Tiểu Chính Thái vừa nhìn thấy Hứa Tiên, liền kích động muốn nhào vào trong ngực nàng. Mà Hứa Tiên cũng cười chuẩn bị ôm nó. Ai dè Tiểu Chính Thái nhào tới trước mặt, chỉ còn cách mấy tấc, thì làm sao cũng không bổ nhào được tới ngực Hứa Tiên nữa. Tiểu Chính Thái ủy khuất ngẩng đầu, liền thấy Bạch Tố Trinh mặt lạnh, đang túm cổ áo nó lên, không cho nó tiến thêm nửa bước.

“Sư phụ. . . . . .” Tiểu Chính Thái mở to đôi mắt đen lóng lánh rưng rưng, đầy ủy khuất nhìn Bạch Tố Trinh, kháng nghị hành động của hắn.

“Tiểu hài tử mà huynh cũng ghen à.” Hứa Tiên đẩy tay Bạch Tố Trinh ra, một tay ôm lấy Tiểu Chính Thái đ