
ng giống như đang đùa khiến cho
cô cũng lo lắng đề phòng .
Tối hôm qua anh có về nhà không? Nhưng tại sao mới vừa rồi không nhìn thấy anh? Tình Tình len lén nhìn cái
đồng hồ trên tường, mười giờ bốn mươi phút, tại sao anh lại ở đây?
Nhất định là anh đã biết chuyện tối hôm qua cô uống rượu rồi? Rốt cuộc tối
hôm qua là người nào đưa về nhà? Mặt anh nghiêm túc như vậy là đang tức
giận với cô sao?
Đột nhiên cô lại nghĩ ngược lại, mình có nên xin lỗi anh không, thành thật xin lỗi nhà Mộ Dung vì những chuyện đã xảy
ra, tại sao cô lại lo lắng bị anh hiểu lầm đến vậy?
Tiết Tình Tình, mình thật sự là uống rượu uống đến đầu óc hồ đồ rồi!
"Hôm nay anh không cần đi làm sao?" Anh là Phó Tổng giám đốc tập đoàn Mộ Dung lại có thể rãnh rỗi ở nhà?
"Hỏi rất hay." Anh dùng một đôi mắt đầy căm giận nhìn cô. "Anh chờ một câu giải thích hợp lý của em."
Giọng điệu của anh giống như đang muốn thẩm vấn tội nhân, làm cho Tình Tình rất không thoải mái, cô đã làm sai chuyện gì chứ?
"Tôi nợ anh một lời giải thích?" Giải thích chuyện gì chứ?
"Ngày hôm qua em đã đi đâu?" Anh lạnh lẽo hỏi. Anh đã đứng trước cửa thư phòng cảnh cáo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh rồi kia mà
"Tôi không phải là phạm nhân. Chẳng lẽ ra ngoài dạo cũng không thể sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô đột nhiêm cảm thấy như mình đã nói sai, "Tôi chỉ
là đi ra ngoài đi dạo một chút mà thôi."
Mộ Dung Trần đang nghe
lời của cô nói mà ánh mắt nhất thời lạnh đến độ có thể giết người. "Chỉ
là đi ra ngoài đi dạo một chút mà thôi sao? Đi dạo đến nửa đêm không trở về?"
Cái cô gái đáng chết này, anh ngược lại muốn xem một chút cô sẽ nói dối như thế nào. "Tôi ở trên đường gặp phải Âu giáo sư nên cùng anh ấy đi ăn cơm tối, sau đó
anh ấy nói mời tôi uống rượu. . . . . ." Tình Tình cắn răng nói. Chuyện
cô và Bách Lâm gặp mặt cũng không cần nói ra bằng không anh mà biết thì
không biết lại phản ứng như thế nào.
"Cậu ta nói mời em đi uống
rượu, em cũng phải đi sao?" Mộ Dung Trần bừng lên lửa giận nói:"Tôi nghĩ chắc không chỉ là cùng Âu Thánh Nguyên đi uống rượu thôi đâu? Trước khi gặp A Nguyên em đã gặp phải người nào, em không định nói cho tôi biết
phải không? Hả?"
"Tôi đi gặp Bách Lâm đấy, vậy thì thế nào?" Tình Tình không nhịn được cũng nói to lên. Hốc mắt vì uất ức mà dâng đầy
nước mắt nhưng cô cố gắng không để cho nó rớt xuống.
Bọn họ chỉ
là gặp mặt mà thôi cũng không có làm chuyện gì cả? Anh tại sao dùng
giọng điệu đó chất vấn cô giống như cô đã làm chuyện gì thật có lỗi với
anh vậy?
"Sau lưng tôi, đi gặp người tình cũ, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận rồi?"
Tình Tình lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt anh mặt âm trầm như thế, môi mím lại thành đường thẳng theo trực giác liền muốn chạy ra ngoài.
Cô
cũng biết anh bị cô chọc cho tức giận, chọc giận anh đối với bản thân cô thật không tốt tí nào. Mà cô cũng không muốn gây gổ với anh, cũng không muốn rơi vào tình huống này. Lửa giận của anh bình thường còn bao hàm
một tầng ý tứ khác. Mà cô bình thường đã không chịu nổi lửa giận của anh rồi.
Mộ Dung Trần bước lên phía trước kéo người cô đang chuẩn bị chạy ra ngoài lại, anh dùng sức đem kéo cô vào trong ngực.
Tình Tình chỉ có thể dùng đôi tay để kháng cự không ngừng đẩy anh, hai người ngã xuống giường chồng lên nhau.
"Buông. . . . . . Buông tay!" Cô nỗ lực thoát khỏi anh. Ôi trời ơi, cô thật
không nên chọc vào con dã thú này. Lần trước dạy dỗ như vậy cô còn không chịu được? Huống chi bây giờ lại đang ở trong phòng, lại là phòng của
bọn họ. Nếu mà anh lại giống như lần trước ở công ty làm như vậy với
cô, cô không xác định mình là có chịu được sức lực dã man kia hay không.
Mộ Dung Trần tay trái bắt được hai tay đang giãy giụa gay gắt của cô sau
đó tay phải lấy ra cái dây trên áo choàng tắm buộc chặt tay cô lại.
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Cô vừa nói, vừa nhìn vào trong áo ngủ, trừ
một cái quần lót ở trên người ra thì bên trong không có thêm thứ gì cả.
"Hôm nay nếu không đem chuyện kia nói ra rõ ràng thì ai cũng không được đi
ra khỏi phòng." Lời nói nói của anh rất nhẹ nhàng, con ngươi xanh đen
đang nhìn chằm chằm vào thân thể đang phơi bày ra ngoài của cô càng trở
nên âm u.
Cô quay người muốn tránh khỏi ánh mắt đầy tính chiếm
đoạt của anh, lại không cẩn thân ngã xuống dưới giường, dáng vẻ càng trở nên chật vật.
"Gặp người tình cũ, lại còn đi uống rượu cùng với
Âu Thánh Nguyên?" Mộ Dung Trần ôm cô lên giường, hết sức mập mờ ngồi lên người cô: "Em muốn che giấu cái gì?"
"Anh có ý tứ gì?" Giọng nói của cô cũng lạnh lùng không kém .
"Tôi có ý tứ gì mà em lại không hiểu sao?" Anh tà khí cười lạnh:"Có phải
cùng với người tình cũ chơi thật vui hay không, sau khi chia tay rồi lại sợ người khác phát hiện cho nên mới tìm A Nguyên để che giấu?"
Tình Tình ngàn vạn lần không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này, Mộ Dung
Trần làm sao sẽ nói ra những lời đả thương người như vậy? Cô trừng lớn
mắt dùng sức muốn tránh thoát trói buộc, kích động dùng lực giống như
không tiếc làm bị thương chính mình. Cô thậm chí còn dùng đầu để đánh
anh:"Anh vô sỉ, khô