Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326040

Bình chọn: 7.5.00/10/604 lượt.

ng biết xấu hổ!"

Sức lực của Mộ Dung Trần rất dễ dàng khống chế được cơn điên cuồng của cô.

"Người nào vô sỉ, người nào không biết xấu hổ!" Anh bóp mặt của cô, ép buộc cô đối mặt với mình:."Cũng dám ở sau lưng tôi đi hẹn hò với người tình cũ, còn dám nói tôi không biết xấu hổ!"

Mộ Dung Trần cắn răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ còn chờ nhận nón xanh mà các ngươi đặc chế cho tôi hay sao?"

"Anh nói bậy! Bách Lâm không phải loại người như vậy! Chúng tôi chỉ là gặp

mặt mà thôi." Thuận tiện ngồi một lát, uống mấy ly trà mà thôi, anh tại

sao lại mang tội danh này đội lên trên đầu của anh ấy?

Mộ Dung Trần, anh thật sự là một người đàn ông chuyên cố tình đi gây sự mà!

"Chỉ có gặp mặt thôi sao?" Anh hung ác cắn răng tàn nhẫn nói: "Tôi thật sự

vô cùng hoài nghi. Các người không phải là lấy tên giả để gặp mặt đấy

chứ?"

Lửa giận đã đem lý trí của Mộ Dung Trần đốt thành tro, tối

hôm qua lúc cô say rượu còn gọi tên của người đàn ông khác làm cho lòng

của anh đau đến mức như bị người cầm dao hung hăng đâm vào. Hơn nữa

chiếc nhẫn kia còn làm cho anh giận đến cả đêm không hề chợp mắt, lúc

này lại tái phát cho nên lời nói dù cho có tàn nhẫn cỡ nào cũng sẽ không do dự không mà nói ra.

Anh đau nên cũng để cho cô đau theo! Đánh cô thì xuống tay không được vậy thì chỉ có thể dùng ngôn ngữ làm thương tổn mà thôi.

Tình Tình dù thế nào cũng không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy.

Mặt cô liền lạnh lùng cười lạnh: "Chính anh mới vô sỉ, đừng có bụng ta suy

ra bụng người." Một người trong lòng đang bi thương tới cực điểm thì

hình như cũng không để ý đến lời nói của mình như thế nào, điều này

khiến cho cả hai đều bị thương tổn.

"Tôi đang nói oan cho cô

sao?" Mộ Dung Trần cầm lấy cái ví của cô đem bức ảnh ở bên trong rút ra: "Chính cô nhìn xem, đây là cái gì?"

Nhìn bức ảnh anh đang nắm chặt ở trong tay, cô đột nhiên ý thức được kế tiếp anh muốn làm cái gì.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã nhìn thấy anh điên cuồng đem bức ảnh xé ra nát vụn.

"Không. . . . . . Không được!" Nhìn bức ảnh bị xé nát, khắp nơi đều là mảnh vụn nước mắt của cô lại tuôn ra như vỡ đê.

Nhìn thấy cô khóc lửa giận của anh càng bùng lên, anh cắn răng nói: "Tôi xé bức ảnh của hắn nên cô thấy đau lòng rồi hả?"

Cô liền trừng mắt nhìn anh: "Tôi hận anh! Anh tại sao lại lục lọi đồ của

tôi?" Cô vừa khóc vừa chất vấn anh. Bức ảnh kia là cô và Bách Lâm chụp

chung, lúc vẫn còn đang kết giao cô đã đặt ở trong đó rồi. Sau khi kết

hôn, cô cũng chưa từng động vào cái ví đó.

Ngày hôm qua lúc đi ra ngoài vội vội vàng vàng cầm theo cũng không có nghĩ tới phải đem bức

ảnh bên trong đó lấy ra. Không sai, là cô không nên còn để ảnh của người đàn ông khác trong ví của mình, nhưng mà tại sao anh lại cứ như vậy xé

bỏ đồ của cô?

"Dương Bách Lâm ở trong lòng cô thật quan trọng

như vậy?" Ở trong lửa giận bùng bùng, anh lại cảm thấy trong lòng từng

hồi từng hồi khó chịu, giống như là hô hấp không thông.

Có phải là anh đang ghen tị với Dương Bách Lâm, điên cuồng ghen tỵ với hắn!

Tình Tình nhìn những mảnh vụn của bức ảnh đang tán loạn ở bên cạnh, nước mắt rơi càng nhiều. Cảm thấy đau lòng cùng thống hận Mộ Dung Trần cố tình

gây sự, ngậm máu phun người, cô cũng chẳng thèm giải thích cái gì, im

lặng quay mặt sang một bên.

"Tiết Tình chuyện bức ảnh cứ coi như

xong đi, nhưng mà cô xem cái này là cái gì?" Mộ Dung Trần lấy ra chiếc

nhẫn kia đặt trước mắt của cô.

"Nhìn chiếc nhẫn này đi? Chẳng lẽ

sau khi gả vào nhà Mộ Dung tôi, cô còn muốn sẽ có một ngày có thể cùng

hắn nối lại duyên xưa hay sao?"

Tình Tình nhìn chiếc nhẫn quen

thuộc trong tay anh, nước mắt rơi càng nhiều! Bây giờ thật sự có trăm

cái miệng cũng không thể nào bào chữa rồi ! Nói gì cũng là vô ích thôi!

Đều là lỗi của cô! Không nên cầm nó về đấy! Kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi!

"Cô trả lời vấn đề của tôi đi." Anh lắc lắc người cô nói.

Trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc, cô quật cường nhắm mắt lại. Không muốn giải thích cái gì nữa!

Sự trầm mặc của cô làm anh lầm tưởng cô đã bị mình hỏi trúng tim đen, cam

chịu thừa nhận tất cả. Anh vô cùng tức giận mở áo choàng tắm của cô ra

kéo quần lót xuống.

"Tiết Tình, tôi sẽ làm cho cô biết rõ người

đàn ông của cô rốt cuộc là ai!" Anh ném chiếc nhẫn chướng mắt đó đi rồi

nói tiếp: "Muốn cùng người tình cũ nối lại duyên xưa? Nằm mơ đi!"

Anh sẽ để cho đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa của cô cũng không cần nghĩ tới việc này!

"Á. . . . . ." Cô kinh hoảng trừng lớn mắt, lắc đầu: "Không cần, tôi không

muốn!" Động tác của anh vô cùng thô lỗ làm cho trong lòng của cô kinh

hãi theo cấp lũy thừa.

Lúc anh nổi giận thật quá đáng sợ!

"Khi cô và Dương Bách Lâm ở chung một chỗ thì cô cũng sẽ cự tuyệt như thế hả? Hả?"

"Anh đừng có sỉ nhục người khác!" Cô nức nở nghẹn ngào nói.

Cô cảm thấy linh hồn từng phần từng phần như bị rút ra.

Giọng anh đầy căm hận nói: "Người nào ép tôi phải như vậy?"

Không nói thêm gì nữa, anh nhìn cô kinh hãi nhìn mình chằm chằm lửa giận suốt một buổi tối cũng thấy hạ xuống một chút!

"Ừhm. . . . . ." Tình Tình cắn


80s toys - Atari. I still have