
Chí quyết định trong cuộc hội nghị lần này sẽ chọn con rể rùa vàng cho con gái mình." Nói dễ nghe một chút, chính là rể rùa vàng, hoặc là con rể thuộc một gia đình có
thế lực, hơn nữa phải thuộc về một công ty đầu tư mới chấp nhận kết
thành thông gia.
"Anh cả, đừng nói cho em biết anh đối với cái
người tên Thương Thủy Tinh cảm thấy hứng thú à nha" Nhà Mộ Dung với hôn
sự đều cần sự môn đăng hộ đối, nhưng anh cả cũng không cần phải cưới
ngay một cô gái mà mình chưa nhìn thấy mặt mũi chứ? Cái này cũng quá
nhanh! Thiên kim đại tiểu thư có rất nhiều, mặc dù anh cả luôn luôn giữ
mình trong sạch, chưa từng nghe nói cặp kè với ai, nhưng không cần thiết phải như thế chứ?
"A Trần, nếu muốn cưới, tại sao không cưới một cô gái có thể giúp nhà Mộ Dung mình mở rộng sự nghiệp?" Mộ Dung Kiệt
uống một hớp cà phê, khẽ cười nói.
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn
bị coi như người nối nghiệp nhà Mộ Dung, anh làm tất cả đều vì vậy lợi
ích nhà Mộ Dung, nếu công ty muốn dựa vào quan hệ để mở rộng thì Thương
Thủy Tinh là lựa chọn tốt nhất.
Công ty truyền thông Thương Thị
có tất cả những đều mà tập đoàn Mộ Dung còn thiếu xót, nếu như tương lai có thể đón lấy Thương Thị, chỉ có biện pháp biến Thương Thị thành người nhà nhà Mộ Dung .
Bây giờ việc hợp mua các công ty quá quen
thuộc, mục đích cũng chỉ vì đem ích lợi mở rộng đến tối đại hóa. Việc
trở thành thông gia dễ dàng có thể đạt được mục đích ấy, tại sao không
làm? Anh muốn tận dụng cơ hội này.
"Anh cả, vì sự nghiệp nhà Mộ
Dung, mà anh phải hy sinh hạnh phúc sao?" mặc dù Mộ Dung Trần biết anh
cả không có tình cảm với bất cứ cô gái nào, nhưng bây giờ nghe anh nói
như vậy, anh không muốn tiếp nhận sự thật.
Nếu ngày nào đó, anh cả gặp người phụ nữ mà anh ấy yêu thật lòng thì làm sao?
"A Trần, em đừng lo lắng vấn đề này. Anh đây là người biết chừng mực." Mộ Dung Kiệt vẫn là cười nhạt.
Em trai lo lắng cho vấn đề của anh? Nhưng anh biết mình sẽ không tính toán chuyện yêu một cô gái nào đó, cho nên anh sẽ cưới Thương Thủy Tinh,
cũng bởi vì nếu như cuộc hôn nhân này có thể thành công, cô sẽ giúp anh
mở rộng bản đồ cơ nghiệp nhà Mộ Dung, căn bản anh sẽ không nói chuyện
tình yêu với bất kỳ cô gái nào.
"Anh cả. . . . . ."
"A
Trần, cái vấn đề này không cần thảo luận nữa, thời gian cũng không còn
sớm, chúng ta cùng về nhà thôi. Đã lâu chúng ta chưa cùng nhau ăn cồmi." Mộ Dung Kiệt đứng lên, vỗ vỗ bả vai em trai.
Tình cảm có hay
không cũng không quan trọng? Nhìn em trai, người thật lòng có tình cảm
với vợ mình, nhưng ngày tháng nào có trôi qua trong hạnh phúc? Tình cảm
là vật gì, người đứng xem không cách nào phán đoán đúng hay sai.
Chỉ có người trong cuộc mới sáng tỏ, hiểu được những điều mình phải cam chịu.. Tình Tình bị tiếng chuông cửa đánh thức!
Cô làm sao lại ngủ sâu như thế? Cố gắng mở mắt ra, nhìn đồng hồ báo thức
đầu giường, nếu như cô nhớ không lầm thì có lẽ đã là mười giờ trưa rồi.
Mười giờ? tại sao cô có thể ngủ từ đêm qua cho đến trưa như thế? Cửa phòng
bên phải, chắc là em trai đến gọi? Một tay vén chăn ấm áp lên, Tình Tình mặt thêm một chiếc áo khoác rồi đi đến mở cửa ra.
"Chị, mới thức sao?" Mở cửa, Thẩm Diệu Dương đã mang theo một tinh thần sảng khoái đứng bên ngoài.
"Dương Dương, chị ngủ hơi trễ. Để chị thay quần áo xong chúng ta đi ngay." Cố
gắng lôi kéo lại mái tóc xốc xếch, Tình Tình bảo em trai đi vào phòng
mình đợi, còn mình chạy vào valy tình một bộ quần áo.
"Chị, vì
sao điện thoại của chị tắt nguồn?" Thẩm Diệu Dương đi theo phía sau Tình Tình cau mày, nếu như không phải anh rể gọi điện cho cậu, cậu sẽ không
chân đất mà chạy đến phòng chị mình như thế.
"A!?" Lấy xong bộ quần áo, Tình Tình đứng lên.
"Mới vừa rồi anh rể gọi điện cho chị, nhưng điện thoại của chị không thông." Thẩm Diệu Dương đến gần Tình Tình, thấy điện thoại của cô đặt bên cạnh
giường, trực tiếp đi tới cầm nó lên, vừa nhìn, liền thấy màn hình màu
đen, điện thoại hết pin tự động khóa.
"Lúc nãy, anh có điện thoại đến đây sao?" Vừa nghe em trai nói đến người đàn ông kia, Tình Tình cảm thấy mặt mình liền nóng lên. Bây giờ, ở trong nước đã là nửa đêm? Anh
còn chưa ngủ sao?
"Dạ, anh rể không yên lòng về chị, chị nên gọi
điện về cho anh ấy đi?" Thẩm Diệu Dương đưa di động của mình ra trước
mặt cô. Thật vất vả mới có được người đàn ông tốt như thế.
"Chị
phải đi thay quần áo rồi, em gọi cho anh ấy, nói chị vẫn khỏe được
không." Do dự một hồi, Tình Tình vẫn cảm thấy mình không có dũng khí gọi điện thoại cho anh, hay là thôi đừng nói gì hết.
"Chị. . . . . ." Thẩm Diệu Dương nhìn bóng dáng vội vàng rời đi, rốt cuộc chị đang sợ cái gì?
Bị em trai đàn áp đến phòng ăn của khách sạn, ăn sáng xong bọn họ mới xe về nhà.
Khách sạn cách nhà chỉ bốn mươi phút thôi, nhà của Thẩm Diệu Dương và Thẩm Quân Hoa gần khu phố người Hoa.
Đó là một căn biệt thự đơn giản, nóc nhà màu đỏ sậm và tường rào màu trắng xám, ngôi nhà nho nhỏ ở giữa, bên ngoài còn có một dãy hàng rào bằng gỗ trắng vô cùng tráng lệ, cây cối thấp thoáng ở bên trong, con đường đi
rất sạch sẻ, tất cả xe